Chương 9: Nam thê hào môn

Đương nhiên, cậu không nói với Kim Diệu về việc Sầm Nghiêu đã câu chân cậu ngày hôm nay.

Kể chuyện này ra ngoài, người khác sẽ nghĩ cậu là kẻ mất trí.

Kỳ thật Vương Vị Sơ cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

“Ục ục”

Trong bụng rỗng tuếch phát ra tiếng kêu to.

Vương Vị Sơ không thể chịu đựng được nữa.

Cậu liếc mắt nhìn thời gian.

Đã mười một giờ tối.

Lúc này chắc chắn cậu sẽ không có cơm ăn, người giúp việc cũng sẽ không phá lệ nấu bữa khuya cho cậu.

Vương Vị Sơ đứng dậy đẩy cửa ra, cậu định tìm đại thứ gì đó để lót bụng.

Nhưng cánh cửa bên cạnh cũng đồng thời mở ra.

Trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng mở cửa nghe rất rõ ràng.

Vương Vị Sơ theo bản năng nhìn sang.

Sầm Nghiêu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, anh đứng đó, phía sau kéo ra một cái bóng thật dài.

Sau đó, Vương Vị Sơ nghe thấy anh hỏi một cách bình tĩnh: "Em có đói không?" Vương Vị Sơ có chút xấu hổ, cậu mím môi không nói gì.

Sầm Nghiêu bước đến gần cậu và đưa tay ra như muốn ôm lấy cậu.

Vương Vị Sơ giật mình, khi nghe thấy tiếng "cạch" nhẹ, Sầm Nghiêu đóng cửa sau lưng lại.

"Đi thôi." Sầm Nghiêu nói.

Anh đang đi đâu vậy?

Trước khi kịp hiểu ra, Vương Vị Sơ đã làm theo bản năng.

"Mời vào." Sầm Nghiêu đi về phòng của mình, dừng lại và nói.

Vương Vị Sơ thực sự muốn đi vào, cậu muốn biết, Trình Thúc Văn có ở trong đó không?

Vương Vị Sơ do dự một lúc rồi bước vào.

Sầm Nghiêu lại vòng tay qua người cậu và đóng cửa lại.

Vương Vị Sơ khẩn trương, hơi co rúm lại, rồi mới mới ngẩng đầu lên... trống trơn, không có Trình Thúc Văn.

Phòng ngủ này rất rộng, rộng gấp đôi phòng cho khách.

Những ánh đèn vàng ấm áp tràn ngập không gian, cách đó không xa là bộ bàn trà và ghế sofa.

Sầm Nghiêu đi về phía ghế sofa và hỏi: "Em có muốn ăn bánh không?"

Vương Vị Sơ không trả lời.

Nhưng Sầm Nghiêu đã cúi xuống và lấy ra một chiếc bánh Black Forest cỡ lòng bàn tay từ chiếc tủ lạnh nhỏ. Anh đặt chiếc bánh lên bàn cà phê và nói: “Em tự ăn đi." Vương Vị Sơ có chút hoảng hốt.

Cậu hơi bối rối về thái độ của Sầm Nghiêu, nhưng vẫn đi đến ghế sofa, ngồi xuống, mở chiếc bánh và chậm rãi ăn.

Ngọt ngào, pha chút đắng của chocolate.

Khi thức ăn đi vào dạ dày, Vương Vị Sơ cảm thấy khá hơn một chút..

Mà Sầm Nghiêu không ngồi xuống, anh đứng dậy rửa cốc, rót một cốc nước nóng, đặt vào tay Vương Vị Sơ: "Uống nước đi."

Spoi: Chương sau có cảnh ba chấm!