Chương 3:

- Tại sao?

- Tại mình là… - Vy ngập ngừng.

- Đó không phải là vấn đề!

- Chị chỉ coi em như em trai thôi!

- Em không quan tâm!

- Sao em lại ngang ngược quá vậy hả? Thả chị ra! … ưm…

- …

Gryp một tay đỡ lấy gáy của Vy kéo lại rồi bất ngờ hôn vào môi nàng thật chặt. Vy vô cùng bất ngờ trước hành động của hắn. Nàng bối rối không biết mình phải xử trí ra sao trong tình cảnh này. Thứ tình cảm trước giờ nàng đè nén được dịp bùng lên mãnh liệt quét tan hết lý trí của nàng đi chỉ để lại tình yêu vô bờ bến, để khiến nàng phải đáp lại nụ hôn ấy.

Quá xúc động và không giữ được sự tỉnh táo, Gryp luồn 1 tay vào chạm tới một bên ngực của Vy làm cho nàng giật mình đẩy mạnh Gryp ra rồi tức giận tát thẳng vào mặt hắn một cái. Nhìn vẻ mặt không có một chút bất ngờ gì của Gryp, cô bật khóc rồi bỏ chạy thẳng vào phòng, ngồi phục xuống ngay trước cửa và ôm mặt khóc nức nở vì tủi thân suốt cả đêm hôm đó…



Trở lại với hiện tại, tâm trí Gryp đang thực sự suy sụp, hắn đau khổ nhìn Vy, rồi nhìn Đăng với khuôn mặt be bét máu, nhìn xung quanh căn phòng tan hoang đổ nát. Mọi người nhìn hắn, không phải ánh mắt bất ngờ mà là ánh mắt tràn đầy thất vọng. Gryp im lặng không nói gì rồi lặng lẽ quay lưng rời đi buồn bã…

Sáng ngày hôm sau, tất cả người dân trong huyện tập trung đông đủ trước ủy ban để được dịch chuyển đến Crypton. Công nghệ phát triển nên việc thực hiện quá trình chuyển đổi vật chất và nhận thức thành dạng thông tin kĩ thuật số là việc hết sức bình thường,chỉ việc bước qua một cổng dịch chuyển điện tử, tất cả quá trình dịch chuyển sẽ được thực hiện. Con người sau đó sẽ được xuất hiện trên một hành tinh mới, với cơ thể mới và cuộc sống hoàn toàn mới với nhận thức, kí ức, trí tuệ và thậm chí là bộ gien y như cũ…

Huyện này là một trong những khu dân cư cuối cùng của dự án AL, sau khi những người tình nguyện dịch chuyển hết, lịch sử văn loài người sẽ chấm dứt trên trái đất và bắt đầu ở một hành tinh mới -Crypton. Một hàng dài người xếp hàng để chờ được dịch chuyển, đây cũng là tốp người cuối cùng. Trong hàng dài người ấy, xuất hiện Đăng, Vy, Tài, và Lỳ. Họ cũng đang gần bước qua cổng dịch chuyển. Tâm can Vy đang nóng ran như có lửa đốt vì đợi mãi chẳng thấy Gryp xuất hiện. Nàng định bụng nếu tới lượt mình vẫn không thấy thì sẽ rời hàng để ở lại và tiếp tục chờ hắn.

Bỗng từ phía xa, một tiếng hét lớn gào lên: “Chị Vy!” , là tiếng của Gryp. Vy vừa nghe tiếng đã nhận ra ngay giọng nói này. Ánh mắt của nàng đưa đến nơi tiếng gọi và mừng rỡ nhận ra sự xuất hiện của Gryp. Cô cũng lên tiếng đáp lại: “Gryp! Chị ở đây! Chị chờ em ở Crypton nhé!”. Nghe thấy Vy trả lời mình, Gryp hét lên: “Không! Đừng chị ơi! ở lại với em đi mà…”, giọng hắn đã khản đặc.

Đăng thấy vậy thì nhìn qua lỳ đẩy ẩn ý rồi nói với Vy:

- Vy! Em vào trước đi, để đó anh thuyết phục nó!

- Được không anh? Mới hôm qua… - Vy ngập ngừng.

- Không sao đâu em! Hôm nay nhìn thằng này nó tỉnh hơn rồi mà!

- …

Vy im lặng phân vân một lúc lâu rồi nhìn về phía Gryp và hét lớn: “Gryp! Chị vào trước! Chị chờ em!”. Đang dốc hết sức chạy lại phía Vy thì nghe nàng nói vậy, Gryp đau đớn gào lên: “KHÔNG!”. Nghe thấy thế, Vy không nỡ bước vào mà ngập ngừng rồi quay qua nói với Đăng:

- Không được! em phải ở lại một lát để thuyết phục nó, anh và mọi người cứ qua trước đi đừng chờ em! – Nói rồi Vy toan chạy lại phía Gryp

- Đừng Vy – Đăng giữ lấy Vy.

Đúng lúc này thì người xếp hàng phía trước Vy đã bước qua cổng, Đăng thấy vậy liền bế Vy trên tay làm nàng giật mình rồi ra sức chống cự:

- Anh Đăng? Anh làm gì vậy? Thả em ra!

- Không được! Em phải qua cổng chung với anh! Thế nào thằng em của em cũng phải vào theo thôi

- Không được đâu anh! Em là chị nó em phải ở lại…

Chưa kịp nói hết câu thì Vy đã bị Đăng bế lên lao qua cánh cổng dịch chuyển để lại Gryp với vẻ mặt đau đớn tột cùng. Hắn quỳ phục xuống đất, tinh thần như sụp đổ hoàn toàn. Nhìn thấy cảnh lộn xộn, cảnh sát trật tự đứng gần đó bước lại và lên tiếng:

- Cậu kia! Đã đăng kí chưa? Sao không vào xếp hàng đi!

- Chó chết! – Gryp lầm bầm.

- Hả? – Viên cảnh sát nghe không rõ nên hỏi lại.

- CHÓ CHẾT!!!! – Gryp gào lên

Gryp hung hổ lao tới và đấm thẳng vào mặt viên cảnh sát khiến anh này ngay lập tức đổ gục xuống bất tỉnh nhân sự. Thấy vậy, toàn bộ người dân đang đứng chờ dịch chuyển giật mình kinh ngạc, và cả những viên cảnh sát khác cũng vậy. Đội trưởng của họ trông thấy thế thì lập tức hô lên: “Giữ nó lại!”

Gryp đứng thẳng lên rồi hít một hơi thật sâu, 2 nắm đấm siết chặt hầm hừ đi về phía đội cảnh sát cũng đang dàn đội hình tiến tới gần mình. Khi người đầu tiên trong đội cảnh sát vừa đến nơi thì đã bị Gryp lập nhảy lên và đạp mặt vào mặt làm một cảnh sát ngã gục xuống, mạnh đến nỗi anh này cũng ngay lập tức bất tỉnh như anh kia. Người dân thì ngay lập tức xì xào: “Là Gryp! Đúng là thằng đó rồi!”, ”lần đầu tiên tận mắt thấy thằng này đánh nhau! Kinh quá!”, “Nó là quái vật à?’ “thằng này chắc điên rồi!”,…

Tận mắt chứng kiến sức mạnh kinh khủng của Điểu Sư Vô Song huyền thoại lừng danh một vùng trời, đội cảnh vệ ngap lập tức đề phòng hắn ngay từ khoảng cách khá xa. Một người trong đội lập tức lấy ra bình xịt hơi cay, những người còn lại nắm chặt roi điện thủ thế trước tên Gryp đang điên cuồng lao tới. Trong đầu hắn bây giờ chỉ có một mong muốn là đập tan nát đám người kia vì đã cướp đi người hắn yêu. Đầu óc hắn mu muội vì sự bảo thủ, vì hận thù mù quáng.

Hẳn lách người né cú dí điện vào người mình rồi bật lên đạp vào bụng anh ta. Dùng chính vị trí vừa đạp vào vừa rồi làm bàn đạp, hắn dậm mạnh nhảy lên cao hơn rồi xoay người đá vòng vào mặt anh cảnh sát phía sau khiến anh này lệch cả hàm, nằm bẹp xuống tuy không bất tỉnh nhưng cũng choáng váng đầu óc tạm thời không thể gượng dậy được. Vừa đặt chân xuống đất thì hông Gryp bị một viên cảnh sát đứng từ xa bắn súng điện tới. Bị điện giật nhưng Gryp không bất tỉnh mà chỉ gào lên một tiếng đau đớn rồi giật kim chích điện ra khỏi hông. Ngay lúc này, hắn bị một cảnh sát xịt hơi cay vào thẳng mặt. Đang đau đớn ôm mặt vì bị cay mắt, cay mũi thì hắn liên tục ăn những đòn roi điện vào người khiến toàn thân co giật. Cứ mỗi một đòn chích điện, Gryp lại co giật người rồi dần dần rụt người lại, từ từ nằm gục hẳn xuống. Thấy vẫn chưa đủ xi nhê, đội cảnh vệ tiếp tục dí điện vào người hắn cho đến khi hắn chịu nằm yên hoàn toàn và ngất đi…

Sau một cơn mê man, Gryp giật mình tỉnh lại. Đầu hắn đau như búa bổ. Hắn mở mắt ra nhìn xung quanh thì nhận ra mình đang ở trong một phòng y tế, trong phòng còn một người nữa. Người này là một cô gái trẻ trung, trông vô cùng xinh đẹp, đang nhìn hắn và lắc đầu ngán ngẩm:

- Tên điên này! Có biết vừa mới gây ra chuyện gì hay không hả?

- Không phải việc của em! – Gryp lầm bầm.

- Không phải việc của em? – Cô gái hỏi lại lời của hắn.

Cô gái xinh xắn kia tên là Oanh, một bác sĩ thực tập khá trẻ làm việc tại bệnh viện huyện, gia cảnh cô nàng cũng rất giàu có. Oanh cũng là người chữa trị và băng bó vết thương cho Gryp sau mỗi vụ ẩu đả của hắn, cũng là một người khá thân thiết với Gryp, thậm chí từng có thời 2 người yêu thầm nhau mà không dám nói ra. Nàng ta có vẻ ngoài rất dễ thương. Làn da trắng trẻo mịn màng, mái tóc nâu dài cột thành một lọn xoắn vắt chéo ra trước vai khiến nàng trông cực kì duyên dáng. Gryp nhìn Oanh thoáng mê mẩn trước vẻ đẹp của cô nhưng rồi cũng tỏ ra lạnh lùng và trả lời:

- Haiz… Ừ! Không phải việc của em!

- Tụi giận à nha! – Cô nàng trừng mắt

- … - Gryp mắt nheo lại rồi trợn ngược lên trời.

- Thái độ lồi lõm gì đó hả? Tin tui sáng cho bạt tai hông?

- … - Gryp không trả lời

- Haiz… - lặng thinh một lúc, Oanh lại lên tiếng – Anh không định dịch chuyển à?

- Không…

- Mọi người dịch chuyển hết rồi! chỉ còn lại một số người ở lại để thu dọn thôi! Chưa đầy một tuần nữa là chỗ này cúp điện hết rồi!

- Kệ!

- Đồ con cua! Ngang gì mà ngang thấy ghét!– Oanh đỏ mặt tía tai.

- … - Gryp im lặng.

- Nghe nè! Em biết anh đang buồn! Nhưng mà nghe em đi được không? Crypton thực sự rất rất đẹp đấy!

- Sao em biết?

- Anh lên internet mà xem ấy!

- Anh không có hứng!

- Đồ bảo thủ!

- Sao em không dịch chuyển đi?

- Vì em phải ở đây để thuyết phục anh qua đó với em đây! Tình hình bây giờ đã tệ lắm rồi! Việc anh làm hồi sáng đã khiến họ chốt sổ rồi! Ứ thèm cho anh qua nữa đâu…

- Ừ, vậy càng tốt! Anh cũng không muốn theo đám đó làm gì!

- Tên khùng này! Nghe em đi mà… em vẫn có thể xin cho anh qua cổng được đấy! không quyết định nhanh là cổng đóng bây giờ…

- Hix! Thôi… em qua cổng đi! Anh về đây!

Nói rồi Gryp đứng dậy, bước thẳng một mạch ra ngoài đi luôn mặc kệ Oanh đứng ấp úng ơi ới gọi lại. khi chạy theo Gryp không kịp, cô nàng chỉ còn biết buồn bã nhìn theo hắn với đôi mắt rưng rưng nước mắt: “Ngốc này! Chỉ cần anh nói với người ta một câu là em sẵn sàng ở lại với anh thôi mà…!”.

Lê bước trên con phố vắng tanh không một bóng người, Gryp bắt đầu khóc. Trong lòng hắn lúc này trống rỗng và cô đơn đến tội nghiệp. Tạt vào quán bar quen thuộc, hắn đập luôn tủ lấy ra một chai Cognac XO rồi khui nắp tu một hơi như uống nước rồi ho sặc sụa vì rượu làm cổ họng hắn nóng rát. “Đm! Rượu hôm nay uống cay vờ cờ!”, hắn lèm bèm.

Suốt một tuần sau đó, hắn liên tục say khướt một mình, hết tới quán Bar đập tủ tìm rượu rồi lại mò về nhà ôm chai rượu khóc nức nở. Hắn vào phòng của Vy nằm úp mặt xuống chiếc giường của chị hắn rồi hít thật sâu vào trong lòng ngực cái hương thơm nhẹ nhàng và ngọt ngào còn đọng lại của Vy. Hắn bật khóc, hắn đau khổ trong sự cô đơn xé lòng… càng khóc hắn lại càng thấy nhớ Vy da diết. Hắn nhớ nụ cười của nàng khi bắt hắn phải gọi nàng là chị lúc còn nhỏ. Hắn nhớ cái cách chị lải nhải với hắn vì những trận đánh đã phá nát tan cả khu phố. Hắn ngậm ngùi tiếc nuối mùi hương thơm mát của chị khi nàng dìu hắn về nhà trong những cơn say…