Chương 4:

Suốt một tuần cô đơn một mình trong con phố vắng lặng không một bóng người, Gryp đã bắt đầu cảm thấy hối hận. Đúng! Hắn hối hận vì tính ngang ngược ngu ngốc của mình đã làm hắn bị bỏ lại. Quan hệ của hắn với bộ tứ thủ lĩnh kia ngay từ đầu đã không phải thân thiết gì,thậm chí không hề có cái gọi là tình bạn. Chưa hết, hắn còn bị tên Đăng lợi dụng mối quan hệ đó để tiếp cận và cưa cẩm người chị yêu dấu của hắn. Vậy mà chính hắn là kẻ đã cố tình ngang ngược không chịu đi theo để bảo vệ cho chị. Trong lòng hắn đau đớn tột cùng khi tỉnh táo nhìn lại và nhận ra chính hắn là người đã tạo điều kiện cho tên Đăng mang chị đi khỏi thế giới của hắn theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Lúc này đây khi mọi chuyện đã muộn màng, cánh cổng dịch chuyển đã đóng lại, người cuối cùng đã bước qua, ánh điện trên khắp hành tinh đã dần tắt hết, hắn mới thực sự ước gì mình đã bình tĩnh lại mà bước qua cánh cổng kia…

Đau khổ lê bước trong màn đêm tĩnh mịch, Gryp buồn bã dạo quanh công viên. Bầu trời đen kịt vì mây bụi ô nhiễm, không thể thấy dù chỉ là một ánh sao. Hắn quỳ phục người đập mạnh đầu xuống bãi cỏ đã xác xơ nơi đây. Hắn gào lên đau đớn: “ÔNG TRỜI ƠI!!!” và gào góc nức nở. Vì quá đau đớn trong tâm hồn nên hắn chỉ có thể gào lên có vậy, tuy nhiên sâu trong 3 chữ đó là khát khao được làm lại, được sửa sai. Đó là lời khẩn cầu một phép màu có thể xảy ra để cứu hắn đang đau khổ cùng cực trong sự cô đơn do chính hắn gây ra. Hắn cầu xin một sự tha thứ thừ vũ trụ bao la xa xôi kia… Và rồi, có lẽ một phép màu đã thực sự xảy ra…

“Cậu bị bỏ lại à?” – Một giọng nói trầm và run rẩy vang lên trong màn đêm tỉĩnh lặng làm hắn thót tim: “Ui tᏂασ MẸ!”. Hắn mở to mắt nhìn về phía tiếng nói phát ra, trong bóng đêm mờ mịt hắn không thể nhìn thấy gì cả. “Ngôn với chả ngữ!” – giọng nói run rẩy kia lại vang lên.

- AGG…! TᏂασ mẹ mày! Tha cho tao! TᏂασ mẹ!... !@$@$%!... – Gryp mặt cắt không còn một giọt máu vì sợ hãi.

- Móa thằng này hỗn quá! – Giọng nói kia có vẻ bực tức.

- Ặc! huhu ! Ông ơi sống khôn chết thiêng tha cho con ông ơi! Đừng dọa con con sợ chết mất huhu – Gryp vô song ngày nào bỗng chốc rụt hết cả vòi, sun hết cả dái lại vì sợ ma.

- Sặc! mày nói ai chết hả thằng mất dạy?

Bình tĩnh lại và ngước mặt lên nhìn, Gryp nhận ra đó là một ông già lọm khọm chứ không phải hồn ma. Tuy vậy hắn vẫn chưa hết sợ nên run rẩy hỏi tiếp:

- Ông … ông là ai vậy?

- Thanh niên trai tráng, to như con trâu rồi mà còn sợ ma á? Thằng hèn này!

- Hix… ma không sợ thì sợ cái gì?

- Tại mày nhát cáy thôi! – Ông lão lắc đầu.

- …

Nhìn Gryp một lúc thì ông già bước lại ngồi xuống bên cạnh hắn và lên tiếng:

- Sao mày không dịch chuyển mà còn ở đây?

- … - Mất một lúc định thần lại, Gryp lên tiếng trả lời – Dạ con có một số lý do.

- Lý do? Mày là thằng hồi bữa gây sự ở ủy ban đúng không?

- Dạ?! Dạ đúng con! Hix

- Haha! Không muốn đi thì thôi! Ở lại đây với tao cũng được…

- Hix… đúng là lúc đó không muốn đi… nhưng mà…

- Hả gì thế? thế là mày có muốn đi hay không?

- Dạ muốn ạ… mà ông tại sao lại còn ở đây?

- Tao hả? À thì tại tao chết rồi, không ai nhìn thấy tao được nên tao không thể đi…

- TᏂασ Mẹ! – mặt Gryp tái mét.

- Móa cái mồm thằng này thối vc! Tao đùa thôi! Làm gì dữ dậy mày?

- À à vậy hả? con xin lỗi…

- …

Lấy lại bình tĩnh rồi Gryp chủ động lên tiếng hỏi ông già:

- Nhìn ông lạ lắm, hình như không phải người của huyện này, tại sao ông không dịch chuyển ạ?

- Haha! Tại vì tao thấy thích mày!

- Đệch! – Mặt Gryp còn xanh hơn cả lúc nãy.

Vừa mới dứt câu là Gryp lại ăn ngay cái bạt tai đau điếng của ông già. Lúc này mặt mày ổng đỏ bừng lên như tôm luộc chỉ thẳng mặt Gryp đang ôm má ngồi co ro mà quát:

- Ê tao cay mày lắm rồi nhe mày! Nói chuyện với người lớn mà mồm mép thế à?

- Hix hix! Con xin lỗi! tại con sốc quá!

- Haiz… được rồi! Tao nói thích ở đây là vì tao thấy mày thú vị! Rất xứng làm lính cho tao!

- Ặc! là sao ạ?

- Tên mày là gì ku?

- Dạ con không có tên khai sinh… Mọi người gọi con là Gryp

- Gryp? Tên gì chuối vậy mày?

- Gryp… Gryffin á ông! Điểu Sư ấy

- Thằng trẻ trâu này đến cái tên cũng hết sức trẩu tre…

- Ặc!

- Haha! Vậy mày có muốn được dịch chuyển tới Crypton không?

- Dạ! giờ thì muốn lắm ông! Nhưng mà không kịp rồi!

- Nếu tao nói cho mày biết tao có thể dịch chuyển mày tới đó thì sao?

- Dạ? – Mắt Gryp sáng bừng lên.

- Hahaha

Sau một tràng cười, lão già giải thích tường tận cho Gryp. Ông già vốn không phải người của huyện này, ổng ghé thăm nơi này vì đây khi xưa là quê hương gốc gác của lão. Khi tận thế ập đến thì mong ước lớn nhất của ông ta chỉ đơn giản là về lại quê hương, thăm lại gốc gác của tổ tiên xưa. Tuy vậy lần trước khi vừa đến nơi thì lão vô tình dạo ngang qua ủy ban vào ngày cuối cùng của lượt dịch chuyển, tận mắt chứng kiến cảnh vui mà thằng Gryp gây ra. Cảm thấy rất hứng thú với khả năng đặc biệt của thằng này nên ông ta quyết định ở lại để quan sát. Đến hôm nay khi mà đã thấy được sự tuyệt vọng cùng cực của Gryp thì lão mới xuất hiện. Nghe đến đây Gryp ngạc nhiên hỏi:

- Ủa chớ mục đích của ông là gì mà lại không dịch chuyển vậy? Ông định ở đây cho tới chết ạ?

- Mày nghĩ ai cũng muốn dịch chuyển đi hết à thằng ngu này!

- Ủa vậy là không phải ai cũng dịch chuyển đi hả ông?

- Tất nhiên! Thực ra vẫn còn một tổ chức tập hợp những người quyết tâm không chịu rời đi… mục đích là để kiến tạo lại thế giới.

- Thế giới này… kiến tạo được ạ?

- Đối với thằng óc chó như mày thì đương nhiên là không, nhưng bọn tao thì làm được… chỉ là không biết khi nào mới làm xong thôi… chắc cũng phải mấy trăm năm nữa, hết đời này đến đời khác cùng nghiên cứu cùng làm việc liên tục may ra mới khôi phục lại được một góc…

- ….

Trông thấy Gryp chăm chú lắng nghe, ông già mìm cười rồi nói tiếp:

- Mày có muốn theo tao kiến tạo lại Trái Đất không?

- Dạ?!... – Gryp ngập ngừng.

- Hay mày muốn được dịch chuyển tới Crypton?

- Hix… nếu được thì con muốn đến Crypton

- Mày hay ha? Lúc người ta năn nỉ thì mày đếch đi… đến lúc người ta đếu cho đi nữa thì lại muốn đi! Mày là con gái mới lớn hả ku..

- Hix… là do con ngang tàng… cái tôi nó át mất…

- Vậy lý do gì làm mày muốn đi?

- Con… con muốn được sống…

- Theo tao mày vẫn được sống?

- Con muốn sống với chị con…

- À… tao hiểu rồi…. đơn giản mà… mày theo tao… - Ông già ngẫm nghĩ rồi trả lời.

Nói rồi ông già ngoắc tay gọi Cryp đi theo mình. Thực ra ông lão này vốn là một nhà khoa học làm việc cho một tổ chức gồm những người ở lại với quyết tâm kiến tạo Trái Đất. Tổ chức này cũng giống Gryp, không hề có hứng thú với Crypton. Ông thấy Gryp không chịu đi nên định ở lại để đưa thằng này về tổ chức nhưng không ngờ thằng này lại bất ngờ đổi ý.

Theo chân ông già, Gryp được đưa đến một chiếc phi thuyền hiện đại đậu ngay vùng rìa huyện, thứ mà ông ta đã dùng để ghé thăm lại nơi đây. Bước chân vào phòng thí nghiệm ngay trên con tàu, ông già hướng dẫn cho Gryp nằm vào một l*иg kính rồi gắn những miếng mυ"ŧ điện tử lên khắp người hắn… Đến lúc này, Gryp mới ngạc nhiên hỏi:

- Ủa làm vậy để làm gì ông?

- Giờ làm gì còn cổng nào để mày bước qua bình thường nữa? nên tao phải dịch chuyển mày theo cách gia truyền đây!

- Ặc! Cái này mà cũng có cách gia truyền nữa á? – Gryp bắt đầu cảm thấy lo lo

Ông già im lặng không trả lời rồi bất ngờ tiêm một liều thuốc vào cánh tay Gryp. Bị bất ngờ, hắn giật mình rồi hoảng hốt nhìn ông lão. Hắn định vùng lên thì liều thuốc ngay lập tức có tác dụng, toàn thân hắn tê liệt và cứng đơ không thể cử động. Lúc này Gryp trong trạng thái hoảng sợ tột độ khi thấy lão đội lên đầu hắn một chiếc mũ lớn trùm xuống dưới cả mắt. Hắn muốn gào lên vì tức giận khi nhận ra mình đã ngây ngô để bị lừa nhưng thuốc đã ngấm, miệng hắn cứng đơ không thể phát ra được một âm thanh nào cả… hắn dần dần ngất lịm đi, cảm giác thấy xung quanh mọi thứ tối đen như mực, không một chút ánh sáng, không có một tiếng động…

Tại phòng thí nghiệm lúc đó, ông lão lúc này, sau khi đóng l*иg kính lại, khởi động máy mới khoanh tay nhìn cơ thể Gryp bị những tia laze xé toạc ra thành từng mảnh mà không để lại một giọt máu. Từng bộ phận nhỏ trên cơ thể của Gryp thay nhau lần lượt biến mất như đang bị phân hủy với tốc độ cực cao. Ông ta nhủ thầm một mình: “Xin lỗi nhóc! Làm vậy cho mày khỏi bị đau thôi, đừng hiểu lầm tao… Tới Crypton nhớ phải sống cho tốt nhé!”

Cùng lúc đó tại hành tinh Crypton xa xôi, nhóm Vy, Đăng, Lỳ và Tài đã bước ra ở đầu bên đây của chiếc cổng. Cả nhóm cùng những người đã dịch chuyển khác mừng rỡ khi thấy mình đã dịch chuyển thành công tuy có bị trễ thời gian đi một tuần.

Nơi họ đang đứng là trong một căn phòng rộng lớn, phía bên phải có một băng dài là quầy tiếp tân với hàng chục người ngồi trong quầy đang làm công việc hướng dẫn cho những người mới đến Crypton. Vy lúc này vẫn còn đang khóc ngất lên vì chờ mãi chờ mãi không thấy Gryp bước qua. Mặc cho Đăng và Tài liên tục giục nàng tới quầy thông tin để làm giấy xin phép cấp ID mới, Vy vẫn nhìn về phía cổng dịch chuyển chờ đợi với con mắt lo âu.

Nàng đau khổ chờ đợi suốt một tuần liền mà vẫn không thấy Gryp xuất hiện bước qua cổng. Và rồi cánh cổng cũng đóng lại ngay trước mắt nàng sau một tuần trời đằng đẵng chờ đợi, không có Gryp nào xuất hiện, đứa em yêu dấu của nàng đã không hề bước qua cánh cổng ấy. Đó cũng là giây phút tuyệt vọng nhất trong đời Vy, nàng ngất đi trong nước mắt...