Hồi 1 - Chương 10: Hai Lần Đầu Thú Của Cha Con

13.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thứ vừa mới vào phòng làm việc, thư ký lập tức đưa cho anh ấy một tờ giấy ghi số điện thoại: "Sinh viên Đại học Công nghệ Sở Nguyên Lý gọi tới, nói là có việc liên quan đến vụ án của Vương Tử Hiên, xin anh nhất định phải gọi lại và nhất định phải giữ bí mật với bên ngoài.”

Thẩm Thứ lập tức bấm số. Điện thoại mới vang lên một tiếng, đối phương liền nghe máy: "Đội trưởng Thẩm? Là đội trưởng Thẩm phải không?" Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, bên kia mới nói: "Tôi là Cố Văn Văn.”

Thẩm Thứ giữ im lặng, anh ấy không vội vàng hỏi, để Cố Văn Văn tự mình nói.

Cố Văn Văn hạ giọng, tựa hồ sợ bị người khác nghe thấy: "Có phải tối hôm qua Trịnh Thiều Hàm nói với các anh mặt dây chuyền thạch anh màu trà kia là của Trần Gia Gia không?”

Thẩm Thứ không trực tiếp trả lời: "Cậu nhớ ra tình huống gì, nói thẳng đi.”

Cố Văn Văn nói: "Hôm qua tôi mất ngủ cả một đêm, hai người nhất định đang điều tra Trần Gia Gia, phải không?”

Thẩm Thứ vẫn không trực tiếp trả lời câu hỏi: "Cậu rất quan tâm cô bé này sao?”

Cố Văn Văn rốt cuộc cũng hạ quyết tâm: "Nếu các anh cho rằng Trần Gia Gia là nghi phạm, vậy thì tôi phải nói cho hai người biết, là do Vương Tử Hiện làm tổn thương cô ấy trước, rất có thể Gia Gia đã bị cậu ta cưỡиɠ ɧϊếp!”

Thẩm Thứ nói: "Làm sao cậu biết?”

Dũng khí Cố Văn Văn tăng lên, nói ra tất cả những lời còn nghẹn lại trong lòng: "Gia Gia thích ca hát, làm quản lý hội người hâm mộ. Một tháng trước, cô ấy và tôi đã hẹn gặp nhau trong ký túc xá của tôi sau giờ học để thảo luận về việc tổ chức các hoạt động. Vừa vặn ngày đó tôi có việc nên về phòng chậm, cũng không gọi được cho Gia Gia, cho nên không thể thông báo cho cô ấy. Khi tôi vội vội vàng vàng chạy về phòng ngủ thì bắt gặp Gia Gia khóc lóc chạy ra ngoài, quần áo xộc xệch, giày cũng bị mất một chiếc. Tôi muốn ngăn cô ấy hỏi có chuyện gì xảy ra, nhưng cô ấy phớt lờ tôi, đẩy tôi ra rồi bỏ chạy. Tôi vào phòng liền thấy Vương Tử Hiên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên sô pha, mơ mơ màng màng, vừa nhìn đã biết là dùng ma túy quá liều. Nhất định là trong trạng thái vô cùng phấn khởi cậu ta đã bộc phát thú tính, cưỡиɠ ɧϊếp Gia Gia. Lúc đó tôi vô cùng tức giận, thật sự muốn nhặt thứ gì đó lên đập nát đầu cậu ta. Thật ra, ngày hôm qua khi các anh nói cho tôi biết Vương Tử Hiên bị người ta gϊếŧ, tôi cũng rất giật mình, nhưng tôi không hề cảm thấy khó chịu chút nào, tôi cảm thấy đây là cậu ta tự tìm, tội của cậu ta đáng bị như thế.”

"Vương Tử Hiên có tiền sự về tội hϊếp da^ʍ sau khi sử dụng ma túy không?" Thẩm Thứ muốn thừa dịp cảm xúc Cố Văn Văn bị kích động, đào thêm chút thông tin.

"Chuyện này tôi chưa tận mắt nhìn thấy." Cố Văn Văn nói, "Có đôi khi cậu ta sử dụng ma túy cùng với một hai người phụ nữ, hey yo xong lập tức làm loạn. Cậu ta không thiếu phụ nữ, không tội gì phải cưỡиɠ ɧϊếp. Nhưng ngày hôm đó... Tôi nghĩ là cậu ta hút thuốc phiện quá liều, tinh thần rối loạn.”

"Nhưng sao trước đó cậu không báo cảnh sát." Trong giọng nói của Thẩm Thứ mang theo sự trách móc.

Cố Văn Văn ở đầu dây bên kia trầm mặc một lúc lâu mới nói: "Dù sao tôi cũng không tận mắt nhìn thấy cậu ta hϊếp da^ʍ, hơn nữa, tôi sợ cậu ta trả thù. Tuy nhiên, nếu Trần Gia Gia chọn báo cảnh sát, tôi nhất định sẽ làm chứng cho cô ấy.”

Thẩm Thứ nghe ra sự chân thành của cậu ta, trực giác nói cho anh ấy biết, có lẽ anh ấy nên tin tưởng người trẻ tuổi có bề ngoài khác biệt này.