Hồi 1 - Chương 11: Hai Lần Đầu Thú Của Cha Con

14.

Buông điện thoại xuống, Thẩm Thứ phân công cho Phùng Khả Hân và Hứa Thiên Hoa chia làm hai đường, bí mật điều tra quan hệ xã hội của Trần Trọng và Trần Gia Gia.

Căn nhà nhỏ họ Trần âm u cũ nát, Trần Tư Tư đắm chìm trong thế giới của riêng mình, cùng với chiếc vòng cổ thạch anh màu trà dạng giọt nước đó, đều ở trước mắt anh ấy không thể nào xua tan được.

Từ khi vụ án xảy ra đến nay, tôi đã tham khảo rất nhiều tư liệu, nghiên cứu chấn thương do bẫy lợn rừng gây ra. Đây là một chủ đề xa lạ với tôi. Hiện tại nghề săn bắn gần như đã không còn xuất hiện trong thành phố, thỉnh thoảng có người làm, nhưng phần lớn là làm với mục đích giải trí, hơn nữa bẫy lợn rừng cũng đặt ở trong khu vực do cơ quan có thẩm quyền phân định, chuyện vô ý làm người đi đường bị thương rất ít khi xảy ra.

Vương Tử Hiên bị thương ở chân rất nghiêm trọng, vết thương vừa dài vừa sâu, mà trước mắt chỉ có thể mua được bẫy lợn rừng trên thị trường có uy lực nhỏ hơn, không có cách nào tạo thành vết thương giống như thế. Theo phân tích của thợ săn có kinh nghiệm, bẫy lợn rừng mà Vương Tử Hiên giẫm phải là công cụ săn bắn thủ công, chất liệu thép tinh khiết, trong dân gian chỉ có một lượng nhỏ còn sót lại.

Kết quả điều tra của Khả Hân càng làm nặng thêm nghi vấn gây án của cha con nhà họ Trần.

Theo lời tiết lộ đến từ đồng nghiệp cũ của Trần Trọng, khi còn trẻ, Trần Trọng rất thích săn bắn, hơn nữa còn là một thợ săn khá giỏi, từng bắt được hai con chó sói, chuyện này đã gây ra không ít xôn xao trong giới phóng viên. Chân anh ta bị thương cũng là do lúc lên núi săn thú vô tình ngã xuống khe núi, người biết rất nhiều. Mà anh ta lại nói với Thẩm Thứ rằng chân anh ta bị gãy do lêи đỉиɦ núi chụp ảnh mặt trời mọc, nếu như không phải trong lòng có quỷ, vì sao phải nói dối?

Trần Gia Gia nghi ngờ bị hãʍ Ꮒϊếp - bẫy lợn rừng - mặt dây chuyền thạch anh màu trà, chuỗi chứng cứ đã nguyên vẹn, cha con nhà họ Trần có động cơ sát hại Vương Tử Hiên.

Khả Hân xin chỉ thị của Thẩm Thứ: "Bước tiếp theo nên làm sao bây giờ?”

Thẩm Thứ chậm rãi kiên định nói: "Xin lệnh khám xét, tiến hành khám xét nhà họ Trần.”

15.

Khả Hân dẫn đầu đoàn nhân viên điều tra đến gõ cửa nhà họ Trần. Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đứng trước cửa, sững sờ nhìn họ.

Khả Hân đưa cho cô ta giấy chứng nhận cảnh sát và lệnh khám xét: "Cô là người nhà anh ấy sao?”

Người phụ nữ sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, nói cà lăm: "Tôi... Họ Lý, là bảo mẫu chăm sóc... hai đứa con gái của anh ấy. Các cô chờ một chút, tôi gọi điện thoại cho Trần Trọng, bảo anh ấy mau chạy về nhà.”

Khả Hân ngăn cô ta lại: "Không cần gọi điện thoại, không liên quan gì đến cô, cô nên làm cái gì thì làm cái đó đi.”

Người phụ nữ họ Lý vội vàng trở lại phòng Trần Tư Tư, áp sát rồi ngồi xuống bên cạnh cô ấy, giữ chặt tay cô ấy, sợ cô ấy bị kinh sợ. Trần Tư Tư vẫn không hề phản ứng, cô ấy dựa nghiêng vào đầu giường, ngoài mặt vẫn như đang đi vào cõi tiên, làm như không thấy mấy người đàn ông to xác xông vào cửa vậy.

Nói xen vào mấy câu. Trước khi tôi viết vụ án này, tôi đã cố ý hỏi tâm trạng của Khả Hân khi dẫn người đi lục soát nhà họ Trần. Nhưng ban đầu Khả Hân không chịu nói, chỉ qua loa cho có lệ với tôi: "Chúng ta làm cảnh sát hình sự, đen trắng rõ ràng. Khi làm việc chỉ có một suy nghĩ là nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, không có thời gian để suy nghĩ về những thứ lộn xộn.”

Tôi không tin: "Tại sao lại lộn xộn? Mọi người đều có cảm xúc, đều đồng cảm với kẻ yếu, khinh thường những kẻ làm xằng làm bậy, ỷ thế ăn hϊếp người khác. Cho dù cha con nhà họ Trần có phải là hung thủ hay không, bọn họ đều tương đối yếu thế, hoàn cảnh sống vô cùng khó khăn. Nếu như không phải bị Vương Tử Hiên ức hϊếp tàn nhẫn, chỉ sợ đời này cũng sẽ không liên quan đến bốn chữ "hung thủ gϊếŧ người".

Khả Hân vẫn cứng miệng: "Luật pháp không nói tình người, hung thủ gϊếŧ người phải trả giá, đây là một chân lý đơn giản mộc mạc.”

Tôi nói: "Nếu Trần Trọng và Trần Gia Gia xảy ra chuyện gì, Trần Tư Tư sẽ phải làm sao? Cuộc sống sau này của cô bé sẽ bi thảm như thế nào, cô đã bao giờ nghĩ về nó chưa?”

Khả Hân không trực tiếp trả lời: "Thục Tâm, cô nói những lời này giống như dùng roi quất vào lòng tôi vậy.”

Khám xét nhà họ Trần xong có thu hoạch khá phong phú.

Một chiếc bẫy lợn rừng khổng lồ nằm lặng lẽ phía dưới cùng của tủ quần áo, nó được lau chùi rất cẩn thận, bề mặt không có vết bẩn; Tuy rằng kiểu dáng cũ kỹ, nhưng tay nghề lại vô cùng tinh tế, cầm trong tay nặng trịch, có thể kết luận là dùng thép nguyên chất hỗn hợp gang chế tạo thành, uy lực không biết lớn hơn bao nhiêu lần so với sức mạnh của sản phẩm giá rẻ cùng loại bán trên thị trường.

Trong một chiếc ngăn kéo tại bàn làm việc, bọn họ tìm thấy một sợi dây chuyền rỉ sét, không phải vàng cũng không phải bạc. Đế vòng cổ trơ trụi, không thấy mặt dây chuyền đâu.

Các nhân viên điều tra cũng thu thập được mấy đôi giày, có cả nam và nữ. Làm như vậy là bởi vì trước đó Thẩm Thứ đã từng căn dặn, một khi có phát hiện quan trọng, nhất định phải mang tất cả những đôi giày thể thao của nhà họ Trần về đội Cảnh sát để làm chứng cứ. Cũng may trong nhà anh ta không có nhiều giày lắm, ngoại trừ một đôi giày da và giày vải của bảo mẫu nhà Trần Trọng, chỉ có bốn đôi giày bình thường, nhân viên kỹ thuật mặc kệ chủ nhân đôi giày là ai, bỏ chúng vào trong túi hết.

Khi Khả Hân hoàn thành nhiệm vụ chuẩn bị rời đi, quay đầu lại nhìn Trần Tư Tư một cái, cô ấy vẫn nằm nghiêng trên đầu giường, đắm chìm trong thế giới của riêng mình, hoàn toàn không biết chút gì về biến cố của gia đình này.