Chương 18: Lòng người khó dò

Người đăng ký biết Miêu Trường Dã, hắn là cháu trai của Miêu Ngọc, phong chủ Thiên Thủy phong, khả năng cao sẽ trở thành đệ tử tông chủ. Tuy rằng bọn họ là đệ tử nội môn, nhưng cũng là đệ tử nội môn cũng chia nhiều cấp độ. Đối với Miêu Trường Dã, một người có thiên phú cùng chỗ dựa tuyệt vời đương nhiên nên lịch sự hơn.

"Đúng vậy, bọn họ đều mang về ba cây Long Nhãn Thảo, phẩm chất còn rất tốt."

Miêu Trường Dã có chút kinh ngạc, hắn không nhớ kiếp trước lần này khảo hạch tình hình cụ thể, nhưng hắn rất khẳng định mình chưa từng nhìn thấy Lạc Ly trong số các đệ tử nội môn. Chẳng lẽ cô ấy là đệ tử ngoại môn?

Không đúng a, nếu ở ngoại môn có một cô gái có dung mạo xuất sắc như vậy, hắn làm sao có thể không biết?

Dù thế nào đi chăng nữa, nàng phải là của hắn. Hắn là người trọng sinh, là khí vận chi tử, nên sẽ đạt được những điều mình muốn.

Miêu Trường Dã giao Long Nhãn thảo, đăng ký và mang theo người của hắn rời đi.

Hắn dễ dàng tìm thấy một vùng Long Nhãn thảo nhãn rộng lớn nên những người đi theo hắn càng tin tưởng vào hắn hơn. Đây cũng là điều hắn muốn. Nội môn còn có một thiên tài đang chờ hắn đối phó.

Sau khi sống lại, hắn nhất định phải trở thành người số một của Tiên Vân tông.

Ở kiếp trước, hắn đã tham gia khảo hạch ba năm trước, mặc dù đã là nhị phẩm luyện đan sư, nhưng tài năng của hắn lại bị một thiên tài tam phẩm luyện đan sư khác làm lu mờ. Từ đó trở đi, người này trở thành cơn ác mộng của hắn, dù có cố gắng thế nào thì hắn vẫn luôn bị người kia đánh bại. Rõ ràng hắn thực lực rất tốt rồi, nhưng chỉ vì kém người kia một chút nên đã bị bỏ qua. Mọi chuyện tốt trong Tiên Vân tông đều rơi trên người người kia.

Kiếp này, hắn cố ý đến muộn ba năm, bằng cách này, hắn cũng là một tam phẩm luyện đan sư. Hắn còn có được khả năng biết trước các chuyện đã xảy ra. Một kiếp này, hắn nhất định phải hung hăng đem người kia dẫm dưới chân.

Kim Tâm Dung cùng Lạc Ly trở về nơi họ ở. Nghĩ đến việc lựa chọn nơi ở ngày hôm qua, cô và mọi người đều bài xích Lạc Ly, cô có chút xấu hổ nói: “Hôm qua, ta cũng muốn nói ngươi ở cùng, nhưng họ không cho, tại ta cũng không quyết đoán."

Lạc Ly nghĩ về ánh mắt xem thường mà mình nhận được, có vẻ như cô gái này có cách quan tâm người khác rất đặc biệt.

"Không sao đâu, ta cũng quen sống một mình rồi."

Kim Tâm Dung vốn định nói đêm nay cô sẽ ở cùng nàng, lập tức lời nói nghẹn trở về. Nghĩ tới muốn sẽ tát vào mặt những người đó mà lại phải ở với họ thêm một đêm nữa. Dù sao, sau khi vượt qua khảo hạch ngày hôm nay, nhất định sẽ ở lại Tiên Vân tông. Nhưng tiến vào nội môn hay ngoại môn cũng là khác nhau a.

Hai người hẹn nhau ăn tối rồi về phòng nghỉ ngơi.

Lạc Ly không hề nghỉ ngơi. Tuy rằng trên đường trở về, nàng vẫn luôn đều ở tu luyện. Nhưng là một ngày bôn ba, linh lực vẫn có chút không đủ dùng. Nàng cần tranh thủ thời gian để tu luyện tích luy linh lực, đêm nay lại thử luyện đan tiếp xem.

Sau khi trở về phòng, nàng tắm rửa thu dọn, thay quần áo rồi tiếp tục tu luyện. Mãi đến khi Kim Tâm Dung vội vàng tới gọi nàng đi ăn tối, nàng mới ngừng tu luyện.

Lạc Ly vừa đi ra, Kim Tâm Dung hưng phấn nói với nàng: "Ngươi có biết, Long Nhãn thảo của hai người bọn họ đã bị lấy đi, sáng mai bọn họ sẽ rời đi. "

Đúng như Lạc Ly dự kiến, hai người mặc dù tu vi so với nàng cùng Kim Tâm Dung mạnh hơn một chút. Nhưng cũng không phải là rất mạnh, sao có thể giữ được Long Nhãn thảo.

“Mỗi cái đều có nhân quả.” Lạc Lý suy nghĩ rõ ràng.

Nếu như các nàng không như vậy đối xử với Kim Tâm Dung, ba người hợp lục còn có chút hy vọng giữ được Long Nhãn thảo, nhưng tổng cộng chỉ có ba gốc Long Nhãn thảo, cuối cùng chỉ đủ cho một người cuối cùng họ vẫn sẽ phải đối mặt với sự chia rẽ.

Lạc Ly thở dài và liếc nhìn Kim Tâm Dung bên cạnh nàng. Nếu chuyện này được đặt giữa hai người, Kim Tâm Dung sẽ chọn gì?

Có vẻ như trên đời này không dễ để có được tình bạn chân chính.

Những người đến ăn tối hầu như đều đã vượt qua khảo hạch, phát hiện trong số 500 hay 600 người chỉ còn lại hơn 300 người, không biết ngày mai khảo hạch thế nào. Sẽ trực tiếp luyện chế đan dược Không biết 300 người cuối cùng có thể ở lại bao nhiêu người?

Tuy nhiên, chắc là hầu hết trong số họ có thể ở lại, ngoài các đệ tử nội môn, còn có các đệ tử ngoại môn và đệ tử tạp dịch. Những người này chỉ cần không có tình huống đặc thù gì xảy ra, hẳn đều có thể ở lại.

Không thấy những người tới ăn này tâm tình rất tốt sao, chính là bởi vì biết điều này. Bọn họ có thể ở lại Tiên Vân tông, không cần phải về nhà.

Tâm trạng của Kim Tâm Dung hôm nay trải qua sự tương phản rất lớn như giữa trời và đất, cảm xúc vẫn luôn rất kích động.

Lạc Ly nghĩ về cô bé ngày hôm qua mà cô không vượt qua và muốn kéo nàng xuống nước cùng. Có chút lo lắng cho Kim Tâm Dung .

Sau khi ăn xong, cô nhắc nhở Kim Tâm Dung: “Lòng người khó lường, đêm nay anh phải cẩn thận kẻo bị người chơi xấu.”

Kim Tâm Dung sửng sốt một lúc, sau đó mới hiểu ý, cô nghĩ một lúc rồi nói: “Tối nay ta sẽ tìm một phòng trống để ở.”

Lời nhắc nhở của Lạc Ly khiến cô nhận ra mình quá vui mừng mà quên mất hai người chưa không qua khảo hạch sẽ đối chính mình gây phiền phức.

Nếu là bị trúng chiêu thì đã quá muộn để hối hận.

Thấy cô hiểu ý cô, Lạc Ly cũng không nói nhiều. Bạn bè nên có ranh giới, ngay cả ý tốt cũng nên hạn chế.

Đây là kinh nghiệm kiếp trước cô có được khi chứng kiến

những người đó thân thiết với nhau.

Kim Tâm Dung trở lại phòng, lấy hết đồ đạc của mình ra và dọn vào căn phòng trống bên cạnh Lạc Ly.

Sau khi hai cô bé kia bàn bạc cách đối phó với Kim Tâm Dung, họ quay lại phòng nhưng thấy người cô đã rời đi. Họ nhìn nhau và biết rằng cô đã đề phòng, muốn làm gì cũng không thể làm được.

Nghĩ rằng sáng mai họ sẽ rời đi, rồi chán nản ngồi trên giường, chẳng có chút tâm trạng nào.

Lạc Ly trở về phòng, khóa cửa lại. Sau đó lấy ra lò luyện đan cùng một phần dược liệu ngưng huyết đan, phần còn lại không lấy ra, bởi vì lúc này nàng mới nhận ra thực lực mình chỉ có thể luyện chế được một lò đan dược, lấy ra cũng vô dụng.

Hít một hơi thật sâu và vận khởi linh lực của mình. Hỏa hệ lực lượng ngưng kết ra một ngọn lửa nhỏ, rơi xuống lò luyện đan, kiểm soát nhiệt độ, nàng bắt đầu luyện chế đan dược.

Lần này luyện chế và tinh chế dược liệu dễ dàng và nhanh hơn nhiều so với lần trước. Chẳng mấy chốc, nàng đã đạt đến giai đoạn ngưng đan. Nàng cảm thấy tuy mình đã tấn giai, nhưng linh lực có lẽ chỉ vừa đủ. Có cái gì vạn nhất thì sẽ thất bại mất.

Đột nhiên, mắt nàng ấy sáng lên. Vì nàng thể vừa đi vừa tu luyện, liệu nàng có thể vừa luyện đan vừa tu luyện hay không?

Tuy nhiên, nàng cũng không có nhiều hy vọng, mặc dù đi bộ cùng tu luyện cũng là nhất tâm nhị dụng, nhưng việc đi bộ tiêu tốn quá ít tinh lực. Mà việc luyện đan bản thân nàng cũng đã phải nhất tâm nhị dụng, một bên nhìn đan lô tình huống, một bên khống chế hỏa hầu. Vậy thêm kết hợp tu luyện nữa là nhất tâm tam dụng.

Không dễ để làm a.

Tuy nhiên, vì nàng nghĩ đến việc không từ bỏ cho đến khi thử nó, không trì hoãn việc luyện đan cùng khống hỏa, nàng bắt đầu cố gắng phân bổ một phần tinh lực của mình để hấp thụ linh khí tu luyện.

Quả nhiên, bông hoa trên đầu nguyên anh tiểu oa nhi trong đan điền không hề nhúc nhích, linh khí hấp thu dường như không thể tiến vào đan điền.