Chương 29: Đan lô Thạch Oa

Thiên Hà sư tổ giơ tay, một cỗ lực lượng mạnh mẽ nâng mọi người đứng lên, "Mọi người đứng dậy đi."

Tông chủ chạy nhanh đến đem Thiên Hà sư tổ đến ngồi ở vị trí trung tâm, "Sư tổ lần này xuống núi là có chuyện gì vậy?"

Thiên Hà sư phụ nhìn chúng đệ tử, trong lòng thở dài, đã đến lúc các đệ tử của Tiên Vân Tông đề cao tu vi.

Ông ấy đưa tay ra, một lò luyện đan chớp mắt xuất hiện trong lòng bàn tay ông. Một ném, đan lô liền huyền phù ở phía trước mặt các đệ tử.

"Cái này lò luyện đan là lúc Tiên Vân tông xây dựng Tiên Vân Phong đào ra. Mặc dù trông không dễ nhìn nhưng nó là một báu vật đã thông linh. Các đệ tử thân truyền của tất cả các thế hệ đã đã thử luyện hóa nhận chủ đan lô, nhưng chưa có người thành công. Hôm nay vẫn luôn yên tĩnh đan lô tự nhiên nhảy lên, hẳn là cảm nhận được người có duyên xuất hiện. Cho nên ta liền đem đến để cho đệ thử xem, ai cũng có thể thử một lần."

Thiên Hà sư tổ nói xong, những người biết chuyện này đều chấn kinh. Lò luyện đan này cư nhiên muốn nhận chủ sao?

Tâm tình của tông chủ và các phong chủ đều không thế nào tốt, rốt cuộc bọn họ đã cố nếm thử luyện hóa qua nhưng mà không thành công. Điều đó có nghĩa là chủ nhân của đan lô không phải là họ.

Vậy đó là ai?

Lúc này, các đệ tử bên dưới đều rất hưng phấn. Một số người đã cố gắng chạm vào lò luyện đan. Tuy nhiên, họ đã bị một lực đẩy lùi trước khi chạm vào nó.

"Người có duyên chỉ có thể là một, dựa theo thứ tự tới thử." Tông chủ lập tức hét lên.

Siết chặt cũng không có ích gì, hắn liếc nhìn đệ tử thân truyền của mình, hy vọng người có duyên này sẽ xuất hiện trong số đệ tử của mình.

Lạc Ly nhìn lò luyện đan bị sư tổ lấy ra, trong lòng nàng có chút phức tạp, nếu không lấy được lò luyện đan, sư phụ của nàng sẽ rất thất vọng.

Nàng nhìn về phía Miêu Trường Dã, quả nhiên trong mắt hắn nhất định phải có được ánh mắt.

Quả thực, Miêu Trường Dã lúc này vô cùng hưng phấn. Kiếp trước hắn chỉ nghe nói đến lò luyện đan này, nhưng hắn không có tư cách nhìn thấy, cũng chưa từng nghe nói có người thành công nhận chủ nó.

Hiện tại hắn sống lại ở kiếp này, lò luyện đan xuất hiện như vậy có nghĩa là hắn là người có duyên?

Hắn ta phấn khích cực kỳ, khích lệ ẩn nhẫn lập tức tiến lên xúc động.

Các đệ tử nội môn phía dưới đều đã thử qua, nhưng không có ngoại lệ đều không thể đến gần lò luyện đan.

Tông chủ liền nói với các đệ tử thân truyền của mỗi phong: “Các ngươi cũng đi tới thử xem.”

Lạc Ly không hề động đậy, nhưng các đệ tử khác của sáu phong đều bước xuống bậc thang để thử xem. xem liệu họ có thể nhận chủ với lò luyện đan hay không.

Thiên Độc Phong phong chủ cúi đầu nhìn đồ đệ trẻ tuổi của mình, nói: “Sao không đi qua thử xem?”

“Ta là sư thúc, để bọn họ đi trước xem đi.” Lạc Ly một bộ dáng rất có trưởng bối bộ dáng nói.

Thực ra trong lòng nàng cảm thấy, lò luyện đan là cơ duyên của khí vận chi tử Miêu Trường Dã. Nếu hắn nhận chủ, nàng cũng không cần đi lên.

Lúc này, ánh mắt nàng rơi vào số ít người đang đi trước mặt Miêu Trường Dã, một trong số đó là người đã đánh rơi mặt dây chuyền ngọc ngày hôm đó.

Hóa ra anh ta là đệ tử thân truyền của tông chủ. Nhìn vào vị trí của anh ta, anh ta ở ngay trước mặt Miêu Trường Dã, hẳn chính là trông chủ vị thứ sáu đệ tử.

Nàng thầm nghĩ, tìm cơ hội trả lại mặt dây chuyền ngọc cho anh ta.

Các đệ tử thân truyền thử từng người một, nhưng vẫn không ai có thể chạm vào lò luyện kim. Miêu Trường Dã rất phấn khích khi đưa tay ra, nhưng khi có bình chướng xuất hiện, tâm hắn trầm xuống. Chính mình cũng không được sao, vậy cái kia là ai?

Chưa từ bỏ ý định, hắn thử lại vài lần đều không được, chỉ có thể thất vọng rời đi.

Tất cả các đệ tử thân truyền đã cố gắng nhưng không ai thành công.

Tông chủ thở dài nói: “Sư tổ, chẳng lẽ người có duyên không ở nội môn sao?” Thiên Hà sư tổ vuốt râu nói: “Không phải còn có một người chưa thử sao?”

Còn có người chưua thử?

Mọi người đều phớt lờ Lạc Ly. Có rất nhiều người có trình độ luyện đan cao hơn và tu vi cao hơn nàng, nhưng họ vẫn chưa được lò luyện đan công nhận, điều đó càng không thể đối với nàng.

"Nha đầu, ngươi như thế nào lại không đi thử xem?" Thiên Hà sư tổ hỏi.

Ý tứ là ta đã mang theo lò luyện đan, ngươi còn không mau chạy lên thử a.

"Hồi sư tổ, ta là chủ thúc, trước để những cái khác sư điệt tới, này liền qua đi thử xem." Lạc Ly khách khí nói.

"Đi thôi." Thiên Hà sư tổ gật đầu, tiểu nha đầu này thật là có mưu mô, cuối cùng một cái liền tính nàng cầm đi đan lô, người khác cũng nói không nên lời cái gì, rốt cuộc nhóm các ngươi đều thử qua lấy không đi.

Ông nào có biết Lạc Ly kinh ngạc khi Miêu Trường Dạ không lấy đi được lò luyện đan. Nếu không lấy đi được, chẳng phải là một cái tát vào mặt sư tổ vừa nói sao, tâm tình có chút thấp thỏm.

Mọi người nhìn cô gái mặc váy xanh đi xuống bậc thang. Khuôn mặt thanh tú của cô ấy dường như được trời cao ban tặng đặc biệt, hoàn mỹ không thể bắt bẻ. Đôi mắt ngấn nước và hàng mi dài lấp lánh, thông minh.

Những gì họ nhìn thấy là sự bình tĩnh và điềm đạm của Lạc Ly, nhưng họ không thể nhìn thấy sự lo lắng trong lòng nàng.

Từng bước một, nàng bước xuống bậc thang và đi đến lò luyện đan bay lơ lửng cách đó ba bước. Mọi người trước đây đều bị từ chối ở khoảng cách này.

Nàng cảm thấy không chắc chắn nên từ từ đưa tay ra và chậm rãi bước về phía trước.

Cùng lúc đó, lò luyện đan đang yên tĩnh treo lơ lửng đột nhiên bắt đầu rung chuyển.

Thiên Hà sư tổ nhìn rõ ràng trạng thái của lò luyện đan. Quả nhiên, nha đầu này là đan lô người có duyên kia. Nghĩ đến Lạc Ly luyện đan ba lần, hai lần thành đan. Một lần cao cấp phẩm chất, một lần hoàn mỹ phẩm chất thì cũng hiểu rõ tại sao đan lô lại lựa chọn nàng.

Bảo bối thông linh xứng với yêu nghiệt thiên tài, vừa vặn tốt.

Hai bước, một bước, tay nàng lập tức chạm vào lò luyện đan đang run rẩy. Đan lô vui sướиɠ nhảy đến trong tay nàng, Lạc Ly sửng số, chính mình là đan lô người có duyên sao?

Chẳng lẽ lời sư tổ nói là sự thật, đan lô thật sự có dị động?

"Nha đầu, ngươi lấy máu nhận chủ đi." Thiên Hà sư tổ nghe ra cũng có chút hưng phấn. Tuy rằng bọn họ còn chưa được lò luyện đan công nhận, nhưng nếu có thể tận mắt nhìn thấy bộ dáng thật sự của lò luyện đan, cũng không phí cuộc đời này.

Trên đời này bảo vật nhưng không nhiều lắm, ít nhất có thể sống được trăm tuổi. Đây là bảo vật duy nhất có thể tự lựa chọn chủ.

Lạc Ly tỉnh táo lại và nghĩ rằng khi nguyên chủ hữu ban nhận chủ với Phi Liên, cô ấy đã cắn vào ngón tay của mình lấy máu. Nàng cũng cắn vào ngón trỏ trái của mình, một giọt máu rơi xuống đan lô trên. Đan lô phát ra ánh sáng chói lóa, đan lô lập tức bay lên, bề ngoài lốm đốm của nó mờ đi từng lớp, để lộ phần thân mịn màng như ngọc thạch anh bên trong.

Mặc dù nhìn vẫn giống như một đơn giản đan lô bộ dáng, nhưng là đan lô trên vách có khắc phức tạp hoa văn, ngay trung tâm còn có hai cái “Thạch Oa”.

Đây là đan lô tên sao? Không phải đan lô cao cấp nhất trong sách giả tưởng đều có những cái tên rất cao quý sao?

Thiên Hà sư tổ lập tức xuất hiện ở trước mặt nàng, những mặt khác phong chủ bảo gồm tông chủ cũng đi đến nàng trước mặt, đem nàng vây quanh.

Miêu Trường Dã ánh mắt âm u nhìn chằm chằm bị bao quanh Lạc Ly, đời trước căn bản không có nàng người này. Thiên Độc phong phong chủ cũng vẫn luôn không thu đồ, này một đời như thế nào đều thay đổi, nàng là tới khắc hắn sao?