Chương 30: Trả lại ngọc bội

Mọi người tụ tập xung quanh nhìn Lạc Ly, chính là Thạch Oa biến thành một tia sáng và biến mất giữa hai lông mày của Lạc Ly.

Thần thức trong một đạo âm thanh truyền đến: "Đều xem ta làm gì, chán ghét."

Đây là nó không thích bị vây xem sao?

Lạc Ly không nói nên lời, nhìn người vây quanh, nhún vai nói: "Nó không thích bị mọi người nhìn."

Thiên Hà sư tổ cười nói: "Ngươi có biết đó là loại đan lônào không?

"Đan lô trên thân có khắc hai chữu Thạch Oa." Lạc Ly thành thật nói, trừ phi sau này nàng không dùng luyện đan trước mặt người khác, bằng không nàng cũng không giấu được, không bằng công khai nói cho bọn họ biết.

"Thạch Oa?" Nhiều người trong đầu bối rối tìm kiếm tên của lò luyện đan nổi tiếng, nhưng họ không thể nhớ được rằng có một lò luyện đan như vậy.

Cuối cùng, mọi người nhìn về phía Thiên Hà sư tổ, Thiên Hà lắc đầu nói: "Ta trong tam thiên thế giới, Cửu Trọng Thiên có rất nhiều chuyện mà chúng ta không biết."

Ngay sau đó nói với Lạc Ly "Nha đầu, hy vọng ngươi có thể giữ vững bản tâm, kiên trì ý định ban đầu của mình, ngươi có thể tiến xa hơn trong thuật luyện đan."

"Đồ tôn ghi sớ lời sư tổ dạy dỗ." Lạc Ly thi lễ nói.

Thiên Hà sư tổ mỉm cười đứng dậy rời đi. Tông chủ cùng mọi người lập tức quỳ xuống nói: "Cung tiễn sư tổ."

Mọi người đều thật khϊếp sợ, không thể tưởng tượng được trong bái sư đại lễ còn có như vậy một cái nhạc đệm. Việc quan trọng nhất chính là đan lô thực sự đã nhận chủ người mà họ không ngờ tới nhất.

Sau buổi lễ, những đệ tử nội môn khác rời đi. Các đệ tử thân truyền đi theo các phong chủ đi vào đại điện, muốn làm quen với nhau.

Miêu Trường Dã bây giờ không biết đối mặt với Lạc Ly sẽ cảm thấy thế nào. Sau khi Lạc Ly gặp gỡ một số sư huynh sư tỷ, các sư điệt nhóm cũng đến bái kiến nàng. Những người khác còn tốt, nhưng Miêu Trường Dã tâm tình buồn bực không nói nên lời.

Từ đó, Lạc Ly biết rằng người đánh rơi mặt dây chuyền ngọc bích tên là Bắc Đường Vân Ngọc, và anh ta là hoàng tử của Vương quốc Hàn Kỳ.

Từ đây, Lạc Ly biết được khối ngọc đó có lẽ là biểu tượng thân phận địa vị của Bắc Đường Vân Ngọc, đồng thời nghĩ đến việc sau này sẽ tìm cơ hội trả lại cho hắn.

Sau khi đã nhận thức nhau, tông chủ yêu cầu bọn họ ra ngoài trước, bọn họ còn phải thương lượng vấn đề huấn luyện, muốn đảm bảo an toàn cho đệ tử cũng không dễ dàng gì.

Sau khi rời khỏi chính điện, Lạc Ly đi tìm Bắc Đường Vân Ngọc, thấy Miêu Trường Dã cùng Bắc Đường Vân Ngọc nói chuyện. Lạc Ly không muốn gặp mặt Miêu Trường Dã, liền trốn sang một bên sau khi Miêu Trường Dã nói xong liền hướng ànng bên này đi tới.

Lạc Ly nghe thấy nội tâm hắn nghĩ: "Hừ, Bắc Đường Vân Ngọc, mặt dây chuyền ngọc bích của ngươi kiếp trước chính là không tìm được. Sau lại bị ngươi dùng một khối giả lừa gạt đã nhiều năm, chờ khi phát hiện, ngươi đã không cần Hàn Kỳ Quốc duy trì nữa. Hiện giờ Hàn Kỳ Quốc tới cấp ngươi đưa tu luyện tài nguyên chính là muốn xem thân phận dây chuyền ngọc bích. Ta đã biết ngươi đem thân phận ngọc bích đánh mất, ngươi về sau tu luyện tài nguyên còn sẽ có nhiều như vậy sao, từ giờ trở đi, ngươi liền chờ từ tu luyện thiên tài thần đàn ngã xuống dưới đi.

Lạc Ly trong lòng cả kinh. Miêu Trường Dãthực sự có một tâm địa đen tối như vậy. Người như vậy sao có thể trọng sinh trở thành khí vận chi tử?

Sau khi Miêu Trường Dã đi rồi, nàng ấy nhanh chóng đuổi kịp Bắc Đường Vân Ngọc gọi: "Bắc Đường sư điệt."

Bắc Đường Vân Ngọc tâm tình thật không tốt, bị Lạc Ly nhỏ tuổi gọi vậy vẫn chư cũ nho nhã lễ độ, quả nhiên không hổ đi ra từ hoàng gia, này lễ nghi không thể chê.

"Sư thúc, có chuyện gì vậy?"

"Chính là thế này. Ngày hôm trước, ta nhìn thấy ngươi bay qua ngoại môn, đánh rơi một viên ngọc bội, tình cờ bắt được, chưa có cơ hội nhìn thấy ngươi. Hôm nay ta đã nhìn thấy ngươi nhân tiện trả lại cho ngươi đi." Lạc Ly lấy mặt dây chuyền ngọc ra, đưa cho Bắc Đường Vân Ngọc.

Trong đôi mắt ngọc của Bắc Đường Vân hiện lên sự kinh hỉ, hắn lo lắng chính là vì đánh mất mặt ngọc bội, nhưng không ngờ nó lại được sư thúc của hắn mang đến cho hắn, sư thúc quả là hắn phúc tinh.

Hắn hai tay cầm lấy mặt dây chuyền ngọc, đúng là của hắn, "Cảm ơn sư thúc."

"Không sao, chỉ là trùng hợp thôi." Lạc Ly không nói gì quay người đi ra ngoài. Sư phụ bảo nàng đi về trước, nàng cũng không cần ở lại chỗ này.

Khi rời khỏi chính điện, nàng nhìn thấy Kim Tâm Dung đang vươn cổ nhìn, rõ ràng là đang đợi nàng.

“Tâm Dung.” Lạc Ly hô lên.

Kim Tâm Dung lập tức chạy tới, “Lạc Ly, một tháng sau rèn luyện chúng ta cùng nhau đi nhé.”

“Các ngươi không tổ đội sao?” Lạc Ly hỏi.

"Ta này không phải lo lắng ngươi sao, liền nghĩ ngươi theo chúng ta tổ đội cũng có thể tốt chiếu cố cho nhau."

"Ta chưa biết quyết định như thế nào, đến lúc đó rồi tính sau." Lạc Ly cũng không có đồng ý ngay, không biết lúc đó tình huống sẽ như thế nào.

"Được rồi, nếu cậu không thành lập đội, cậu có thể đến đội của chúng ta. Ta đã thỏa thuận với họ rồi." Kim Tâm Dung nói.

"Được." Lạc Ly đồng ý, một mình rèn luyện quả thực rất nguy hiểm.

"Sẽ an toàn hơn nếu có nhiều người hơn." Kim Tâm Dung nói.

"Tâm Dung, đừng dễ dàng tin tưởng người khác. Người duy nhất có thể dựa vào chính là chính mình." Lạc Ly ngữ khí kiên định cực kỳ.

Kiếp trước nàng yếu đuối, người thân duy nhất đối tốt với nàng chỉ có bà ngoại, nàng cũng cho rằng bà nội là chỗ dựa của mình, nhưng sau khi bà nội qua đời. Nếu không có tài năng về y học, gia đình nàng vẫn cung cấp cho nàng những dược liệu đắt tiền như vậy để duy trì sự sống sao?

Từ đó trở đi, nàng hiểu rằng dù thế nào đi nữa, người duy nhất bạn có thể dựa vào chỉ có thể là chính mình.

Thế giới tu chân này thậm chí còn hơn thế nữa.

"Ta hiểu rồi, sẽ không giống như lần trước." Kim Tâm Dung cho rằng Lạc Ly đang nhắc nhở cô về chuyện lần trước.

Sau khi hai người tách ra, Lạc Ly cưỡi đại bàng rời đi, không trở lại Thiên Độc Phong, nàng nghĩ đến việc làm đồ ăn cho sư tổ và muốn đi săn linh thú.

Con đại bàng trắng đưa cô đến ngọn núi bên dưới Thiên Độc Phong và bay đi.

Lạc Ly đi về phía ngọn núi, với trình độ tu vi hiện tại của nàng, chỉ có thể săn thỏ linh, gà trống lửa và những thứ tương tự, vì vậy nàng không dám đi sâu vào núi nếu gặp phải những con yêu thú mạnh mẽ. Nàng chính là cho nhân gia làm thêm thức ăn mặn.

Cô khá may mắn khi đi được một đoạn thì gặp phải hai con gà lửa và bắt được chúng không tốn nhiều công sức nên đi về gặp phải một số loại thảo dược thông thường, nàng cũng không ghét bỏ, nàng quay trở lại.

Sau khi huýt sáo, đại bàng đã tìm ra chính xác nàng và đưa nàng trở về Thiên Độc Phong.

Trở lại Thiên Độ Phong, nàng nhìn thấy mấy người đang bận rộn bên chiếc bếp đơn giản mà nàng chế tạo.

Không cần hỏi cũng biết đó là mệnh lệnh của sư phụ, Lạc Ly trong lòng cảm thấy ấm áp.

Xem ra nhà bếp sẽ sớm được xây dựng, cũng chưa đến giữa trưa nên nàng cũng không vội nấu nướng mà đi đến dược điền xem qua.

Lúc này các đệ tử tạp dịch đang ở dược điền làm việc, thấy Lạc Ly tiến tới. Trong lòng nghĩ nàng nhưng không nên tới dược điền, tuy rằng bối phận cao nhưng là bọn họ biết nàng trong số các đệ tử mới là người có tu vi thấp nhất cùng luyện đan cấp bậc thấp nhất. Chính là bọn họ đệ tử tạp dịch cũng đều có thể luyện chế ra nhất phẩm đan dược a. Cũng không biết phong chủ Thiên Độc Phong coi trọng cái gì ở nàng, trong lòng ghen ghét làm cho họ xem nhẹ Lạc Ly. Mặc dù nàng chỉ có thể luyện chế sơ cấp đan dược nhưng là phẩm chấy hoàn mỹ.

Lạc Ly xuống nhưng là chưa tiến vào dược điền, nàng chỉ ở dược điền quanh đi vòng vòng. Dược điền tổng cộng có mười khu, mỗi khu gieo trồng năm sáu loại độc thảo.

Lúc này, một đệ tử tạp dịch kinh hô ra tiếng: “Ta trúng độc.”