Chương 12

Trong khi suy nghĩ, Tô Trầm Hương nhẹ nhàng véo vào sợi tơ trong hư không, và ở đầu kia của sợi tơ dường như có hình bóng của một người thanh niên gầy yếu.

Không biết anh ta đang ở nơi nào mà chung quanh phản chiếu rất nhiều nam nữ, bọn họ đều hút thuốc uống rượu, ánh đèn rất mờ.

Tô Trầm Hương suy nghĩ một chút, bàn tay trắng như tuyết của cô thuận theo sợi tơ, từ xa nhẹ nhàng che đôi mắt của người đàn ông lại.

Ngay sau đó, cô thu tay lại, sau đó lau lên thân thể đẫm máu của nữ quỷ.

Kẻ xấu.

Bẩn đến nỗi cả ma cũng khinh.

"Cô là. . . " Nữ quỷ vốn tưởng rằng Tô Trầm Hương muốn trực tiếp gϊếŧ anh ta ta, nhưng cứ nhẹ nhàng kết thúc như vậy, anh ta ta còn sống khỏe mạnh, điều này làm cho cô ấy rất khó hiểu.

Trả thù của quỷ, có vẻ như không nên thế này.

“Anh ta đã gϊếŧ người, nên bị pháp luật trừng phạt.” Tô Trầm Hương đoan chính khoát tay, nghiêm túc nói với nữ quỷ đang sửng sốt nhìn mình: “Anh ta bị ma che mắt, đã bị nguyền rủa, rất nhanh sẽ bị bắt. Khi đó, tội gϊếŧ người sẽ phải trả giá bằng mạng sống của anh ta, và anh ta sẽ phải nhận hình phạt xứng đáng dưới sự xét xử của pháp luật.”

Phạm tội gϊếŧ người điên cuồng như vậy, anh ta sẽ không bao giờ có khả năng sống sót.

Huống chi, sau khi bị hồn ma che mắt, người đàn ông đó trước khi bước vào trò chơi sẽ gặp phải những chuyện vô cùng tàn khốc.

"Tôi nghĩ anh ta nên bị gϊếŧ."

"Anh ta vào cục cảnh sát đương nhiên là chết." Tô Trầm Hương chậm rãi nói.

Một lệ quỷ tuân theo quy luật của người sống như vậy khiến nữ quỷ choáng váng.

“Thưa ngài, ngài có biết ngài là gì không?” Cô ấy thận trọng hỏi.

“Cái gì?” Tô Minh đặt điện thoại xuống, bước nhanh đi tới hỏi.

Tô Trầm Hương nhu thuận.

"Tôi là thiên sư thực tập sinh, còn là học sinh trung học. Bây giờ là nghỉ hè, cho nên tôi muốn nghỉ ngơi một chút, sẽ tiếp tục chăm chỉ học tập, mỗi ngày tiến bộ."

Cô ngoan ngoãn và vẫn nhớ chăm chỉ học tập, Tô Minh nhìn cô em họ từ nhỏ hình như không giỏi đọc sách lắm.

Nghĩ đến cô tuy rằng có một ít dị năng, nhưng là còn là một đứa nhỏ, gặp phải chuyện kinh khủng như vậy, anh ấy cũng không muốn lại làm cô khó xử, gật đầu nói: "Sau này phải chăm chỉ học tập, cái nghề thiên sư này..." Tô Minh do dự nói với Tô Trầm Hươn:, "Tốt hơn là nên nghĩ về điều đó sau khi em lấy được bằng tốt nghiệp đại học."

"Được." Điều này trùng hợp với suy nghĩ của Tô Trầm Hương.

Cô không muốn làm thiên sư, cô chỉ muốn cái bụng này luôn được no nê.

Cô sẽ sớm vào một trường trung học trọng điểm, tất nhiên cô sẽ phải học tập chăm chỉ và làm những gì cô nên làm ở tuổi của mình.

Thanh niên biếng nhác, già ăn xin.

Cô đương nhiên hiểu.

"Anh đã gọi cảnh sát rồi, anh đợi ở đây được rồi, em về nghỉ ngơi trước đi." Tô Minh nhìn em họ với ánh mắt khác xưa, có vẻ việc cô thích học làm ánh mắt của anh ấy trở nên nhu hòa khác thường.

Mặc dù anh ấy cũng còn rất trẻ, nhưng nhìn qua có vẻ điềm tĩnh, có năng lực, huống chi anh ấy còn có thể tiếp cận Tô Trầm Hương, nữ quỷ kinh sợ nhìn anh ấy.

Khi Tô Trầm Hương đang ngáp, vuốt bụng và ngoan ngoãn chuẩn bị đi ngủ, nữ quỷ vội vàng đứng dậy và đi theo sau lưng Tô Trầm Hương.

Phía sau cô gái nhỏ gầy gò mềm mại, một thân ảnh ma quái vặn vẹo, máu me đầm đìa theo sát.

Tô Minh chỉ liếc nhìn thôi cũng cảm thấy đau bụng.

Anh ấy xoa xoa sống mũi, nhìn Tô Trầm Hương vô tâm đi ngủ, tiếng còi cảnh sát từ bên ngoài khu dân cư truyền đến, thật lâu sau anh ấy mới hoàn hồn đi đến thang máy chờ cảnh sát đến rồi mở cửa.

Chưa kể đêm đó cả khu phố đều kinh hãi, rất nhiều người đang trong giấc ngủ đều bị đánh thức, nghe tin khu vực xảy ra án mạng đều lo lắng, càng đừng nói là toàn bộ tầng lầu của Tô Minh đều bị phong tỏa, các sĩ quan cảnh sát đều lo lắng, bị sốc trước căn phòng nhuốm máu gϊếŧ người, chỉ có Tô Trầm Hương ngủ cả đêm.

Cô hoàn toàn hợp nhất với cơ thể này và có được tất cả ký ức của cô gái trẻ.

Trong giấc ngủ, cô như đọc một đoạn kịch bản dài, đến cuối cùng, cô không hiểu tại sao cô gái này lại dễ dàng từ bỏ cuộc sống của mình như vậy.

Nhưng cô thầm nghĩ trong những ký ức đó, cô thật sự không muốn quay lại thị trấn nhỏ đó.

Không phải là ngại bần yêu phú.

Nhưng Tô Trầm Hương không muốn trì hoãn hạnh phúc của bố cô trong suốt quãng đời còn lại.

Trước đây, khi cô ở cùng bố mình, có người giới thiệu vợ hai cho ông, nhưng tất cả đều bị quấy rầy bởi tiếng khóc và sự ầm ĩ của Tô Trầm Hương.

Bởi vì sợ con gái bị mẹ kế bắt nạt, bố của cô-Tô Cường thật sự không tính chuyện tái hôn, một người đàn ông vừa là bố vừa là mẹ nuôi nấng một đứa trẻ, đó thật sự là một việc vất vả, không thể giải thích rõ ràng chỉ qua vài câu nói.

Nhưng dù làm việc chăm chỉ, Tô Cường vẫn bị con gái bỏ rơi.

Tô Trầm Hương nghĩ, cô ấy sẽ không quay lại thị trấn vào lúc này.

Cô hy vọng rằng Tô Cường có thể có một gia đình hạnh phúc khác, thay vì luôn nghĩ về cô mà trì hoãn điều đó.

Tuy nhiên, cô vẫn nhớ bố.