Chương 13



Tô Trầm Hương không ngờ rằng nữ quỷ có thể nhìn nhưng không thể ăn này lại có thể giúp cô đi tìm thức ăn.

Cô đã trải qua thay đổi lớn khi chiếm hữu thể xác của một cô bé, trong một đêm xảy ra nhiều chuyện như vậy, Tô Trầm Hương ít nhiều cũng cảm thấy có chút mù mờ.

Nhưng nhìn vẻ mặt nũng nịu của nữ quỷ, cô cảm thấy chuyện này cũng không tồi.

Ngôi nhà cũ nát này đã bị cô ăn sạch, nó hoàn toàn trống rỗng và thực sự không còn chút dấu vết nào của âm khí.

Bây giờ rời khỏi nhà cũ, cô sẽ tự mình thu nạp một thuộc hạ để hỏi thăm tin tức, có lẽ thành phố này có thể trở thành một cái nhà ăn lớn khác cho cô.

“Kể cho tôi nghe chi tiết đi.” Cô không còn buồn ngủ nữa, hai mắt sáng lên.

Đầy năng lượng.

Nhìn thấy cô, nữ quỷ mừng rỡ, liền ninh nọt nói: "Cách đây ba con đường ở quận Trung Hoàn, là một tòa nhà đổ nát đã nổi tiếng mười năm nay, bên trong u ám. Chủ nhân, sáng nay tôi đã kiểm tra nó , quả thật có gì đó không ổn."

Cô ấy được giải thoát khỏi sự giam cầm ở căn phòng bên cạnh, sau khi lấy lại được tự do, nữ quỷ đã qua đêm lang thang khắp nơi, nhân tiện hỏi mấy con ma gần đó xem có con ma nào dữ tợn và hung ác không.

Sau đó nhận được tin này.

Chủ nhân nhà cô ấy đói như vậy, cô ấy đau lòng.

Tô Trầm Hương im lặng lắng nghe, sờ sờ bụng của mình.

Viên kẹo âm khí không nhiều lắm, cô lại đói rồi.

"Vậy đi thôi, tôi phải đi xem một chút, trừ hại cho dân." Cô chậm rãi nói.

"Chủ nhân đúng là quỷ tốt, quỷ tốt..." Nữ quỷ vênh váo đắc ý, nhìn không hề có chút nào run rẩy sợ hãi như ngày hôm qua.

Nhưng Tô Trầm Hương cũng không quá để ý, dù sao thân là lệ quỷ, không phải nên có mấy tiểu đệ đi theo giúp cô kiếm cơm, nịnh nọt cô sao?

Cô lôi quần áo sạch trong vali ra mặc vào, vừa mở cửa bước ra thì thấy Tô Minh đang đứng nói chuyện với một người đàn ông rất đẹp trai trong phòng khách.

Người đàn ông cau mày nói: "Nếu Tiểu Bắc đã nói như vậy, tôi sợ rằng dự án ở Trung Hoàn có gì đó không ổn. Nhưng nếu tôi từ bỏ, công ty có thể sẽ quy trách nhiệm cho tôi."

Anh ta đang than phiền chuyện làm ăn thì Tô Minh nhìn thấy Tô Trầm Hương bước ra.

Trải qua một đêm kinh khủng như vậy, Tô Trầm Hương tựa hồ không có chút nào sợ hãi, ngủ say đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tâm lý trở nên cực tốt.

Tô Minh chạm vào quần thâm dưới mắt vì thức trắng đêm của mình, sau đó bảo Tô Trầm Hương lại.

"Đây là tổng giám đốc Trần." Anh ấy giới thiệu với Tô Trầm Hương.

Tô Trầm Hương nói lời chào với anh ta, người đã mỉm cười rất thân thiện với cô.

"Đây là em họ mà anh nói sao? Có vẻ không giống như những gì anh nói."

Nhìn thấy Tô Trầm Hương, anh ta buột miệng nói nửa câu, cảm thấy nói như vậy thật mất lịch sự, im lặng, móc túi lấy ra một phong bì màu đỏ nhét vào người Tô Trầm Hương, nói: “Đừng nghĩ anh thô tục, cầm lấy đi mua ít văn phòng phẩm về mà học hành chăm chỉ."

Tô Trầm Hương không trả lời, nhưng nhìn Tô Minh.

Tô Minh gật đầu.

Sau đó, Tô Trầm Hương mới nhận lấy phong bì màu đỏ và cảm ơn một cách lịch sự.

"Cảm ơn."

Đối mặt với những lễ nghi gặp mặt nhiệt tình như vậy từ người sống, cô quyết định nhập gia tùy tục, gửi một số lời chúc tới Trần tổng, người đã cho cô một bao lì xì đỏ.

“Cho anh.” Cô hào phóng đưa một lọn tóc cho anh ta.

Trần tổng khóe miệng giật giật.

Mặc dù bây giờ tâm trạng anh ta rất buồn vì công việc không như ý, nhưng nhìn cô bé đang nhìn mình đầy mong đợi, anh ta không khỏi sờ lên khuôn mặt không hẳn là tổng tài bá đạo của mình, thăm dò nhìn. Anh ta thận trọng hỏi, "Đây là một món quà gặp mặt?"

E sợ cô gái nhỏ nói cái gì nhận tóc là người của cô, anh ta không thể hiểu được suy nghĩ của các cô gái trẻ ngày nay.

Tuy nhiên, thấy Tô Minh không nói gì, để không làm Tô Trầm Hương khó xử, anh ta vẫn lịch sự cầm lấy lọn tóc mà không nói lên lời, bí mật ném nó ra sau lưng Tô Minh.

Tô Trầm Hương không chú ý đến điều đó, bởi vì cô bận sờ vào phong bì màu đỏ và hài lòng nghĩ, cô thực sự nên đi mua một số dụng cụ học tập và sách bài tập cấp ba, chuẩn bị cho ngày khai giảng.

Học hành chăm chỉ và đỗ vào một trường đại học tốt, cuộc sống này mới ý nghĩa làm sao.

"Ăn chút gì đi, sau đó chúng ta đi đến cục cảnh sát." Tô Trầm Hương từ hôm qua hành động rất kỳ quái, nhưng có lẽ là bởi vì ngày hôm qua một mình xử lý nữ quỷ, Tô Minh cảm thấy cô có lẽ là khác trước đó.

Anh ấy không có hứng thú tìm hiểu sâu hơn, vì vậy chỉ thì thầm với anh ta: “Kế hoạch ngày hôm qua còn chưa hoàn thành, chúng ta không cần quá nóng lòng đi đến đó. Trần Tổng, quay về hỏi Cậu Trần có chỗ nào không thích hợp."

Anh ta đau đầu, Tô Minh nhắc nhở anh ta với thái độ cẩn trọng, "Nếu anh từ bỏ dự án này, anh sẽ phải chịu rất nhiều áp lực trong tương lai."

Tô Minh dường như hiểu được mối quan tâm của Trần tổng, anh ta không thể không gật đầu và nói: "Chính vì điều này mà tôi không biết mình có nên từ bỏ hay không" Nếu tôi từ bỏ dự án này, ông già có thể sẽ nghĩ rằng tôi không đủ năng lực, và sẽ không còn tin tưởng tôi nữa, sẽ không giao dự án lớn cho tôi."

Mặc dù anh ta là phó chủ tịch của công ty, nhưng có một số đối thủ cạnh tranh trong thế hệ trẻ của gia đình so với anh ta cũng không khác mấy.

Dự án ở Trung Hoàn là phép thử đối với ban lãnh đạo cấp cao của tập đoàn.

Nếu anh ta có thể hoàn thành tốt dự án đó, anh ấy sẽ được trọng dụng lại, và sẽ được thăng chức từ chi nhánh hiện tại lên trụ sở tập đoàn nhanh hơn, và vị trí của anh ta trong tập đoàn sẽ ổn định hơn rất nhiều trong tương lai.