Chương 14

Nhưng nếu từ bỏ chỉ vì lo lắng về những thứ này mà ta không biết liệu chúng có tồn tại hay không, điều đó có khiến quản lý cấp cao cảm thấy rằng anh ta không thể được trọng dụng hay không?

Anh ta không được trọng dụng, sẽ có nhiều đối thủ cạnh tranh đang chờ giẫm lên anh ta để leo lên.

Tô Minh là thư ký của anh ta, và anh ta lo lắng về những gì anh ấy nói.

"Cậu Trần nói cái gì?"

"Anh cũng biết, Tiểu Bắc cùng Trần gia chúng ta quan hệ không tốt, chính là chuyện bẩn thỉu như vậy, hắn nguyện ý nhắc nhở tôi, bởi vì hắn đối với tôi còn có chút tình nghĩa."

Trần tổng vuốt tóc thở dài: "Bây giờ hắn cũng gặp rắc rối rồi, nghe nói sức khỏe không tốt." Nhìn thấy Tô Trầm Hương ngoan ngoãn ngồi ở một bên ăn sáng, anh ta tựa hồ không muốn nói nữa.

Cô bé trắng trẻo, dịu dàng, mắt tròn xoe, nhìn rất ngoan, nên anh ta cười nói nhỏ: "Tôi còn tưởng em họ của anh là yêu quái gì đó, không phải rất tốt sao. Cô ấy có duyên vào được Tín Đức, Tiểu Bắc năm nay nếu cũng được nhận vào Tín Đức, có lẽ sẽ là bạn cùng lớp."

Tô Minh không hé răng nửa lời.

Anh ấy nghĩ rằng Trần tổng và em trai của anh ta thực sự là một rắc rối lớn.

Vì vậy, anh ấy không sẵn sàng trả lời câu hỏi này.

Huống chi, cái gọi là bạn cùng lớp, bạn bè có lẽ là do anh ta mơ tưởng.

Em của anh ta cũng không thể lắng nghe anh ta.

"Hôm nay tôi xin nghỉ một ngày, anh Trần, anh hãy hỏi Cậu Trần về hạng mục ở Trung Hoàn, ngày mai tôi đi làm chúng ta cùng bàn bạc."

Anh ấy gọi cảnh sát vì có một vụ gϊếŧ người lớn như vậy, Tô Minh đã theo dõi các nhân viên cảnh sát tại hiện trường gần như cả đêm và trải qua những cảnh tượng khó có thể tưởng tượng được.

Nghĩ đến thi thể người phụ nữ ngâm mình trong dòng nước đẫm máu trong bồn tắm được viên cảnh sát tìm thấy, anh ấy vô thức nhìn về phía sau Tô Trầm Hương.

Mặc dù sau lưng cô có vẻ trống không không có gì, nhưng Tô Minh luôn cảm thấy rằng sau lưng Tô Trầm Hương là một nữ quỷ đẫm máu.

Anh ấy nghĩ đúng là không sai, nữ quỷ kia quả nhiên ở bên cạnh Tô Trầm Hương hết sức chăm chú.

"Chủ nhân, nhà hàng bánh thịt bò này bán nhân nhiều vỏ mỏng, là nhãn hiệu lâu đời, ăn rất ngon."

Tô Trầm Hương gặm bánh thịt ngon lành, cảm thấy mặc dù không đói lắm, nhưng mùi vị cũng không tồi.

Hương vị này phong phú hơn hẳn những con ma ở trong ngôi nhà cũ.

Nhưng bây giờ cô đã bắt đầu quen với cuộc sống của một người bình thường và trở nên thông minh hơn, vì có anh Trần ở đó nên cô vùi đầu vào ăn sáng chăm chỉ mà giả vờ như không nghe thấy.

Ăn xong bữa sáng, cô ngoan ngoãn đi theo Tô Minh đến đồn cảnh sát.

Lý do đến đồn cảnh sát không phải vì điều gì khác, mà đúng thật là để lập biên bản chi tiết về vụ án.

Rốt cuộc, với tư cách là nhân chứng phát hiện ra vụ gϊếŧ người nhà bên cạnh, Tô Minh liên tục bị hỏi về quá trình chi tiết.

"Em gái nhỏ, em đừng sợ, đây chỉ là thẩm vấn thông thường theo qui định mà thôi." Tô Trầm Hương trắng trẻo mềm mại, trẻ tuổi xinh đẹp gầy gò ngồi ở đồn cảnh sát lớn với bộ dáng đáng thương thất thần, tiếp đãi cô là hai nữ cảnh sát.

Cô không phải là người phạm tội, mà cô thậm chí còn được coi là một nạn nhân trong chuyện này.

Một cô gái nhỏ bé gặp phải một cảnh đẫm máu như vậy ngay bên cạnh nhà, vì vậy nữ cảnh sát lớn tuổi theo bản năng cảm thấy có chút tình cảm đặc biệt với Tô Trầm Hương.

Trước mặt cô là một ly sữa ấm.

Tô Trầm Hương uống sữa một cách mãn nguyện, và lúc này cô nhận ra rằng những người sống thực sự rất biết cách thưởng thức đồ ăn ngon.

Thật tốt khi được làm người.

“Không sao, tôi nên làm điều này, đó là nghĩa vụ của tôi.” Cô nghiêm túc nói.

“Tôi cũng không sợ" cô tiếp tục.

Cô rõ ràng là sợ hãi tột độ, nhưng lại còn giả vờ mạnh mẽ để an ủi người khác, thật mềm lòng biết bao.

Các nữ cảnh sát đối xử với cô dễ chịu hơn, họ chỉ cẩn thận hỏi một số câu hỏi thông thường theo thông lệ, và để Tô Trầm Hương quay trở lại.

Tô Trầm Hương đã đợi ở ghế ngồi tại đồn cảnh sát, và phải mất một lúc lâu sau, Tô Minh mới ra khỏi phòng thẩm vấn.

Là một người đàn ông trưởng thành, tâm trạng không mỏng manh như cô gái nhỏ, nên tất nhiên anh ấy bị tra hỏi cặn kẽ hơn.

Huống chi, chuyện này Tô Minh phần lớn đều đổ lỗi cho mình, chỉ nói mỗi ngày đều nghe thấy bên cạnh động tĩnh, quấy rầy mọi người, cho nên đi tới cửa yêu cầu hàng xóm yên lặng.

Không ngờ vừa gõ cửa thì cửa tự mở, thấy cảnh tượng kinh hoàng bên trong, nên đã gọi điện báo công an.

Mặc dù có sơ hở trong lời nói này, nhưng không thể nhìn ra rằng Tô Minh đã làm bất cứ điều gì xấu trong đó.

Huống chi còn có những người hàng xóm khác lên xuống cầu thang làm chứng, quả nhiên nửa đêm thường nghe thấy tiếng đầu va vào tường rất nhỏ.

Với rất nhiều người xác nhận lời nói của Tô Minh, Tô Minh đã không bị quá nhiều nghi ngờ.

Tô Minh mệt mỏi bước ra khỏi phòng thẩm vấn, và thấy Tô Trầm Hương đang vô tư ngồi trên ghế, uống một chai Yakult mà ai đó đưa cho cô.

Khuôn mặt cô tràn đầy hạnh phúc, như thể ăn là điều hạnh phúc nhất trên thế giới.

“Anh, mình về nhà được chưa?” Nghe thấy tiếng bước chân của Tô Minh, cô sáng mắt nhìn sang.

Về nhà.

Thấy Tô Trầm hương tự tin nói về việc về nhà, khóe miệng Tô Minh giật giật.

"Về nhà."

Một lúc lâu, anh ấy thở dài dưới ánh mắt mong đợi của Tô Trầm Hương.

Đúng là nợ cô mà.