Chương 19

Trong khi Tô Minh đang ngây người thì Tô Trầm Hương đã lao tới với đôi mắt sáng rực.

Cô không quan tâm tổng giám đốc Trần đang trông như một tên ngóc.

Chỉ là quỷ dẫn đường mà thôi, cô cũng biết, không phải kỹ năng đặc biệt gì.

Điều duy nhất có thể khiến cô cảm thấy hưng phấn chính là nữ quỷ gớm ghiếc xấu xí, cả người toàn là máu đang cố dán mặt lên người tổng giám đốc Trần kia, đúng lúc lại chính là đồ ăn.

Trên người nữ quỷ này ngập tràn nghiệt khí, vừa nhìn liền biết trong tay đã có vài mạng người, đúng lúc lại nằm trong danh sách đồ ăn của Tô Trầm Hương, hoàn toàn có thể dùng nó để mở rộng chính nghĩa.

Kể từ khi ăn sạch ngôi nhà cổ, Tô Trầm Hương đã rất lâu rồi không có một bữa ăn no.

Nhìn thấy thứ có thể ăn được, cô sợ rằng bữa ăn của mình sẽ chạy, cho dù ngay khi cô vừa xuất hiện, nữ quỷ kia thế mà lại tỏ ra hung ác, thoạt nhìn không còn chút lý trí, nhưng chuyện này không liên quan gì tới cô.

Cô ta không chạy, ngược lại còn quay về phía cô, chuyện này càng tốt.

Trong tầm nhìn của Tô Minh, cô gái nhỏ đang vui vẻ phán chấn bổ nhào vào sau lưng tổng giám đốc Trần.

Anh ấy kêu lên một tiếng “Cẩn thận”, cũng muốn lao tới.

Nhưng ngay sau đó, trong nhà vệ sinh đột nhiên bùng phát một luồng âm khí nồng nàn khiến người ta sợ hãi.

Trong âm khí, một nữ quỷ hai mắt trắng dã bị Tô Trầm Hương bóp cổ kéo ra ngoài.

Tô Minh nhìn thấy cô gái nhỏ làm như thế trông rất nhẹ nhàng, giống như xách theo con vịt quay thì trợn mắt há hốc mồm.

“Cái này chắc cũng được một miếng bánh mì nhỉ.” Cân nhắc một chút về tính hung ác và nghiệt khí của nữ quỷ này, tuy rằng có hơi kỳ quái, nữ quỷ này có vẻ là vì đã phạm lệnh lâu lắm rồi, thế nên trong ý thức chỉ còn lại bản năng gϊếŧ người, không quá thông minh, nhưng Tô Trầm Hương không quan tâm tới chuyện đó.

Bàn tay nhỏ trắng như tuyết giơ lên, vỗ một cái lêи đỉиɦ đầu nữ quỷ.

Chỉ vung một cái, nhưng có thể thấy nữ quỷ kia lại giống như bị đánh đến bất động, không thể nào động dậy được, đang dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm vào Tô Trầm Hương, đổi lại tiếp tục bị một bạt tay giáng xuống, rồi biến thành một miếng bánh mì tròn vo màu máu.

Tô Trầm Hương ôm miếng bánh mì lớn này, không nhịn được cắn một ngụm.

Thật thơm.

Nhưng còn vị cay trong truyền thuyết đâu?

Đây rõ ràng là bánh mì vị mứt trái cây mà.

Tuyên truyền sai sự thật, ngay cả quỷ cũng lừa.

“Tô Trầm Hương, em lại ăn đồ bậy bạ.” Tuy rằng cô đang gặm một miếng bánh mì, nhưng trước đó chiếc bánh mì này lại là một nữ quỷ dữ tợn, bây giờ cô cũng coi như là được Tô Minh chiếu cố, làm sao có thể để cô lung tung được.

Tô Minh tức sắp chết đi được, không rãnh quan tâm đến ông chủ suýt chút nữa đã tây thiên thỉnh kinh, nghiến răng nghiến lợi định xử lý Tô Trầm Hương.

Cô gái nhỏ trắng trẻo nhìn thấy người anh trai đang hung ác tiến lại đây, cảnh giác trốn vào trong một góc, giấu chiếc bánh mì béo ngậy trong tay ra sau lưng, đáng thương mà oán giận: “Em đói.”

Cô trông giống như một cô bé đáng thương bị bỏ đói bỏ khát.

Tô Minh vô thức mềm lòng, sau đó lại tức vô cùng.

“Vậy cũng không thể ăn thứ này.” Ai biết ăn quỷ sẽ xảy ra vấn đề gì, thế nên anh ấy mới lo lắng như vậy.

“Thiên sư đều ăn quỷ. Rất bổ đó.” Tô Trầm Hương dùng lời lẽ chính đáng đáp trả lại.

Dựa vào việc người thường không biết gì về thiên sư, cô nói bậy một cách lung tung.

Tô Minh tin cô mới là lạ, nhưng khi nhìn thấy Tô Trầm Hương nắm chặt lấy miếng bánh mì, nước mắt cũng sắp rơi ra, đáng thương giống như cô bé lọ lem khi phải đối mặt với mẹ kế ác độc, Tô Minh hơi do dự, vẫn không ép cô.

Anh ấy không nói gì, lạnh lùng đi đỡ tổng giám đốc Trần, người đã mất sức và té ngã vì nữ quỷ bị biến thành bánh mì, bây giờ còn phát hiện mình đang ở trong nhà vệ sinh.

Thấy anh ấy đã thỏa hiệp, Tô Trầm Hương hạnh phúc quay đầu lại lén cắn một mẩu bánh mì.

Tuy rằng đã đói bụng đến mức có thể ăn cả cái bánh mì.

Nhưng bây giờ rất vất vả mới tìm được một miếng bánh mì, Tô Trầm Hương thầm niện “Chịu đói cũng là một kiểu tu hành”, lưu luyến cất đi miếng bánh mì còn dư lại.

Ít nhất có thể để cô ăn trong ba ngày.

“Tô Minh, tôi thật sự...” Tổng giám đốc vừa nghe được một tiếng hét thê thảm, ngay sau đó hành lang nhớp nháp tối tăm trước mắt lại biến thành nhà vệ sinh, thật sự đã hù chết anh ta.

Lúc này lại nhìn thấy Tô Minh, anh ta vừa mừng vừa sợ, sợ rằng mình làm hại thư ký đang làm việc nghiêm túc, anh tay dùng bàn tay lạnh ngắt của mình túm lấy anh ấy rồi nói: “Mau, đi mau!”

Anh ta giãy giụa muốn kéo Tô Minh thoát khỏi nữ quỷ kinh khủng, Tô Minh bất lực đắt mắt nhìn chiếc túi nhỏ có chứa chiếc bánh mì của Tô Trầm Hương, lại thầm ghét bỏ bàn tay của ông chủ nhà mình đã sờ soạng khắp nơi trong nhà vệ sinh, an ủi anh ta: “Không sao cả.”

Không biết tổng giám đốc Trần đã chạm vào thứ gì mà trên tay anh ta lại có một chất lỏng khả vi và một mùi hương rất khó chịu.

“Hả...” Tổng giám đốc Trần ngơ ngác nhìn anh ấy.

“Tiểu Hương cứu anh rồi.” Nếu người cứu chính là anh ấy thì Tô Minh sẽ không nhận công lao, bởi vì đấy là công việc mà một người thư ký như anh ấy phải làm.