Chương 18

Đầu dây bên kia truyền tới các tạp âm do tín hiệu không tốt.

Thế nên dù đứt quãng, nhưng vẫn trực tiếp liên lạc với nhau được.

Ngay khi anh ta nhận cuộc gọi, người bạn gái đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào điện thoại của anh ta.

“Tổng giám đốc Trần.” Tô Minh đứng bên ngoài một cửa hàng vịt quay vô cùng nổi tiếng, nhìn Tô Trầm Hương đứng bên cạnh mình đang vô cùng vui vẻ khi cầm theo hai con vịt quay.

Nghĩ tới cô nhóc quậy phá vừa rồi còn ngồi trong tiệm ăn một lúc ba con vịt quay với vẻ mặt hạnh phúc, anh ấy liền cảm thấy cả người mình đều là mùi vịt quay.

Nhưng bởi vì xin nghỉ phép để mua đồ ăn vặt và sách luyện tập cho Tô Trầm Hương, anh ấy cảm thấy mình cũng nên quan tâm tới ông chủ một chút, vì vậy đã hỏi: “Anh đang ở công ty sao?”

Nếu không, anh ấy tặng cho ông chủ con vịt quay để lấy lòng anh ta một chút vậy.

“Tôi đang ở công trường.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói có hơi mơ hồ của tổng giám đốc Trần, có vẻ là do tín hiệu không tốt.

Tô Trầm Hương đang xách theo hai con vịt quay, vô cùng hạnh phúc gặm hay cây kem ốc quế.

Cô đã nhanh chóng tiến vào nhân vật, sống như một con người thật sự.

Khi nhìn thấy Tô Minh dường như đang gọi điện thoại cho tổng giám đốc Trần, cô còn quan tâm mà thò đầu liếc mắt nhìn vào điện thoại.

“Công trường mà tổng giám đốc Trần nói là công trường tà ma sao?”

“Ban ngày ban mặt, hơn nữa hiện giờ công trường có rất nhiều người ở đó, có thể có gì chứ.”

Tổng giám đốc Trần thoải mái nói.

Tô Trầm Hương nhìn nét mặt lo lắng của Tô Minh, cảm thấy cũng không cần thiết.

Cô không phải đã đưa cho tổng giám đốc Trần một sợi tóc của mình rồi sao.

Đó chính là sợi tóc bị nhiễm âm khí của lệ quỷ, hung ác tới mức quỷ bình thường cũng không dám tới gần, bởi vì một khi bị nhiễm âm khí thuộc về cô, cho dù có trốn tới chân trời góc biển, cô vẫn có thể truy sát và gϊếŧ chết những lệ quỷ dám xúc phạm đến quyền uy của mình.

Chính bởi vì đấy là dấu vết của Tô Trầm Hương, cho dù chỉ là một chút âm khí thuộc về cô, nhưng những lệ quỷ chỉ cần có chút hiểu biết đều sẽ đi đường vòng, thế nên cô cũng không quá lo lắng tổng giám đốc sẽ có xảy ra chuyện.

Sợi tóc cũng có thể biến thành ám khí lệ quỷ nồng nàn trong trường hợp nguy hiểm, bao bọc người mà mình phải bảo vệ vào bên trong.

Lệ quỷ bình thường không thế nào phá vỡ âm khí của cô được.

Thậm chí, một khi bị nhiễm phải âm khí của cô, còn bị cô nguyền rủa.

Cô hồn nhiên ngây thơ mà liếʍ kem, Tô Minh thì không thể lạc quan được như cô, mà có hơi lo lắng.

Tuy rằng hiện giờ không cho phép truyền bá mê tín dị đoan, nhưng sau những chuyện đêm qua, cùng với một chút nội tình bên trong nhà họ Trần, anh ấy không thể không thừa nhận, trên đời này thật sự có những mối nguy hiểm quỷ dị khó nói nên lời.

Nghe thấy tổng giám đốc Trần nói rằng mình đang ở hạng mục Trung Hoàn, anh ấy vừa dắt Tô Trầm Hương lê xe, vừa nói: “Xem xong hạng mục thì trở về đi, lát nữa em sẽ qua đón anh.”

Anh ấy muốn dưa Tô Trầm Hương về nhà trước, sau đó đi đón ông chủ của mình.

Nhưng tổng giám đốc Trần ở đầu dây bên kia lại cười nói: “Không cần, Tiểu Nhu đang ở cạnh tôi, chúng tôi sẽ đi dạo xung quanh đây trước.”

Tô Minh nghi hoặc.

“Tiểu Nhu là ai?”

“Ngay cả bà chủ tương lai của cậu mà cậu còn không nhớ sao.” Tổng giám đốc Trần trách móc.

Trong điện thoại, Tô Minh bắt đầu im lặng, một lúc lâu sau mới lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Trần, anh vẫn luôn độc thân.”

Anh ấy là thư ký của anh ta, vẫn luôn làm việc với anh ta, sao có thể không biết anh ta có yêu đương hay không, hơn nữa cũng chưa từng nghe thấy có người phụ nữ nào tên Tiểu Nhu.

Giọng nói lạnh lùng này mơ hồ truyền đến từ đầu dây bên kia, giống như mang theo một sức mạnh kỳ quái nào đó, lập tức khai phá đầu óc có phần mơ hồ và hỗn độn của tổng giám đốc Trần.

Anh ta vẫn đặt điện thoại bên tai, khi nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tô Minh truyền đến bên tai, cả người đột nhiên cứng đờ lại.

Đầu óc anh ta lập tức bừng tỉnh, sau lưng truyền đến từng cơn lạnh run và sợ hãi.

Đúng vậy.

Anh ta vẫn luôn là một tên FA.

Bạn gái.

Nom nóp lo sợ nhìn theo bàn tay đang cầm nón bảo hiểm, phía trước mặt anh không biết từ khi nào đã trở nên tối sầm lại.

Một bóng người phụ nữ thấp thoáng ẩn hiện trong bóng tôi, đang cúi thấp đầu trước mặt anh, mái tóc rũ dài che đi khuôn mặt, cô ta đột nhiên ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt trắng bệch cùng đôi mắt trắng dã không có con ngươi.

Cặp mắt kia vô cùng nhanh ác và dữ tợn, cộng với việc cô ta hét lên một tiếng rồi lao tới, khiến tổng giám đốc Trần kêu lên một tiếng thảm thiết rồi xoay ngưởi bỏ chạy.

Nhưng mới cho tới lúc này, anh ta mới kinh hãi phát hiện, rõ ràng đây chỉ là một tầng lầu nho nhỏ, địa điểm cũng không lớn, thế nhưng hành lang lại giống như dài vô tận không có điểm cuối.

Hoàn toàn khác với tòa nhà mà anh ta vừa bước vào.

Mà anh ta lại giống như bị ma quỷ ám, mãi không nhận ra.

Ánh đèn trên đỉnh đầu trong hành lang cứ ảm đạm chập chờn, anh ta thất tha thất thểu chạy đi, khi bám vào vách tường chỉ cảm thấy mọi thứ đều trở nên dính nhớp nháp, giơ tay lên nhìn, liền nhìn thấy vách tường bắt đầu chảy ra chất lỏng sền sệt vàng như nến.

Chất lỏng kia toát ra một mùi hắc kỳ lạ, tổng giám đốc Trần theo bản năng cảm thấy không ổn, không dám bám vào vách tường nữa, tiếp tục vừa kêu cứu vừa chạy vùng vẫy trong hành lạng dài vô tận này.

Phía sau truyền đến cái lạnh thấu xương, luồng âm khí tham lam và độc ác mà anh ta đã cảm nhận được trong nhà vệ sinh khi nãy lại trở nên rõ ràng.

Nhưng khi tổng giám đốc Trần, anh ta cảm thấy một luồng hơi thở lạnh lẽo, vừa quay đầu lại nhìn, liền thấy một bàn tay trắng bệch đang đặt lên bờ vai anh ta.

Ngay sau đó, sau lưng truyền đến tiếng gào thét oán độc, bàn tay kia lại rụt trở về.

Tuy không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng tổng giám đốc Trần lại chạy càng nhanh hơn.

Hành lang dài vô tận tưởng chừng như không có điểm cuối này, lại thêm cảnh tượng không một ai nghe thấy tiếng anh ta kêu cứu, khiến anh ta cảm giác sợ hãi tột cùng.

Lúc này anh ta đã thật sự tin lời em trai mình nói.

Hạng mục này rất tà ma.

Khát vọng sống sót và không muốn chết ở đây khiến tổng giám đốc Trần bộc lộ ra hết sực lực của mình, chạy nhanh như bay.

Hơi thở lạnh lẽo sau lưng lại đuổi sát sao anh ta giống như dù thế nào chăng nữa cũng không chịu từ bỏ.

Ngay khi hơi thở lạnh lẽo sau lưng từ từ ăn mòn tới trước mắt anh ta, đột nhiên, trước mặt anh ta xuất hiện một cánh cửa xuyên thấu qua ánh sáng mặt trời.

Trước cửa, Tô Minh đang thở phì phò mở cửa nhà vệ sinh, liền thấy ông chủ nhà mình mặc âu phục, mang giày da đang chạy toán loạn trong nhà vệ sinh nói lớn cũng không lớn mà nói nhỏ cũng không nhỏ.

Không lao vào buồng này thì cũng lao vào buồng kia, khớp hàm cắn chặt, còn thường xuyên hoảng sợ mà quay đầu nhìn ra phía sau mình, một mình một đài tự diễn kịch.

Khóe miệng Tô Minh giật giật.

Nếu như đây không phải chuyện liên quan tới sống chết, chỉ nhìn cách tổng giám đốc Trần sải bước như bay, liều mạng vọt từ buồng này tới buồng khác như thế thì trông thật hài hước.

Cảnh tượng mất mặt của ông chủ đã bị anh ấy tận mắt chứng kiến.

Sẽ không bị khấu trừ tiền thưởng cuối năm đâu chỉ?