Chương 17: Kỷ Mộc thổ lộ

Kỳ Mộc nâng khuôn mặt lơ đãng của Dung Linh rồi quý trọng mà trao cho hắn nụ hôn.

Người bạn cùng phòng nhỏ gầy nhưng quyến rũ này của hắn còn đang trong dư vị của tính ái, ánh mắt xinh đẹp mơ màng, vầng trán ướt đẫm mồ hôi, tóc rũ ở trước mắt, trông có chút ngoan ngoãn.

Anh đem phần tóc mái trên mặt Dung Linh vén lên tai, trước khi tiểu mỹ nhân ngốc nghếch kịp phục hồi, Kỳ Mộc không nhịn được mà hôn lên mặt hắn vài cái.

Tiểu ngốc nghếch rốt cuộc hoàn hồn, trừng mắt lên án mà nhìn hắn, lại tựa như bất an và kinh ngạc: “Ngươi làm gì hôn ta? Ngươi, ngươi không phải ghét nhất tiếp xúc cùng người khác sao……”

Dung Linh che lại mặt, muốn tránh lé lui về phía sau một bước, lại bị gắt gao ấn ở trong ngực, không thể động đậy.

“Vì cái gì không thể hôn ngươi?” Kỷ Mộc nhìn hắn động tác chấn kinh như động vật nhỏ, tâm ngứa ngáy không chịu được, lại nhịn không được hôn hắn một ngụm, “Ta là chủ nhân, ngươi là tiểu tao cẩu, chủ nhân hôn hôn tiểu cẩu của mình, có cái gì không đúng sao?”

Mặt Dung Linh lập tức đỏ bừng.

Nhiều lời nói dâʍ đãиɠ nói trên giường có thể coi là một loại trợ hứng tình thua, nhưng điều này có nghĩa là gì? !

Nhưng này lại là Kỷ Mộc chính miệng kêu hắn……

Đặng Lâm lại nhíu mày, hắn bối rối cúi đầu, không nói thêm gì nữa.

“Tuy rằng là tiểu cɧó ©áϊ, nhưng…… Chỉ có thể hôn một chút.” Dung Linh cuối cùng nhỏ giọng đến ra kết luận.

L*иg ngực không ngừng chấn động, Kỷ Mộc bị hắn chọc cười không nhẹ, dần dần từ cười nhẹ đến làm cười to không ngừng.

Dung Linh nghe anh cười đến lỗ tai phát ngứa, hắn không rõ Kỷ Mộc như thế nào đột nhiên cười.

Hắn tức giận nói: “Ngươi cười cái gì, ngươi còn không có trả lời ta vấn đề kia!”

Kỷ Mộc cười một hồi lâu, mới nghiêm mặt nói: “Ta đúng là chán ghét cùng người khác tiếp xúc, nhưng A Linh, ngươi không phải người khác.”

Tiếp theo, hắn thả xuống một quả sấm sét.

“Kỳ thật……”

“Anh từ 6 năm trước đã yêu em.”

(Mình sẽ đổi xưng hô anh em bắt đầu từ bây giờ nhé😊)

Dung Linh:!

Hắn lắp bắp: “Cái, cái gì? Ngươi…… Yêu ta?”

Đôi đồng tử màu hổ phách trong suốt nhìn anh với vẻ ngạc nhiên và khó tin quá mức.

“Ừ, yêu em.” Kỳ Mộc nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm túc nói: “Có thể em không tin, nhưng anh phải giải thích rõ ràng, A Linh.”

"Sáu năm trước, khi nhìn thấy em ở chính giữa hành lang thứ ba, anh liền biết mình cả đời không thể thoát khỏi em..."

Anh vẫn còn nhớ rõ sự ngây thơ của mình khi đó, trong giấc mơ ướŧ áŧ đó, anh lần đầu tiên tưởng tượng đến một Dung Ling trắng nõn mềm mại ngoan ngoãn ngồi trên người anh, sương trắng dần dần dâng lên, anh cảm thấy mọi thứ đẹp đến mức như không có thật. Sáng hôm sau, anh nhặt chiếc qυầи ɭóŧ mà anh và giặt sạch nó, rồi nhận ra rằng đó chỉ là một giấc mơ.

Đó là năm anh mười lăm tuổi và lần đầu tiên trải qua “tình yêu”.

Từ đó trở đi, anh vô thức chú ý đến hướng đi của Dung Linh, thậm chí còn vô thức đi theo hắn, cho đến lúc anh tham lam ngửi mùi hương trên quần áo của Dung Linh ở tầng dưới, anh mới nhận ra mình có hành vi biếи ŧɦái đến mức nào.

Sau này hắn rốt cuộc thay đổi chủ ý, anh để ý mỗi lần nhìn đến Dung Linh ánh mắt hắn sẽ thường chuyển sang người bạn hiền lành ôn nhu ở lớp, anh đoán, Dung Linh liền thích người như vậy.

Vì thế hắn bắt đầu ngụy trang trời thành ánh trăng sáng, cổ áo luôn được thắt nút cao nhất, sẽ cúi đầu đẩy mắt kính lên, cười nhạt hỏi làm sao vậy.

Dung Linh rốt cuộc cũng để mắt thấy hắn.

Kỷ Mộc từng câu từng chữ từ từ kể ra, cười nhạt khiến Dung Linh không khỏi phải ôm tóc.

Anh ta đeo lớp da này từ lúc còn là thiếu niên, hiện tại sớm đã hòa cùng một thể với nó.

Anh không hoảng loạn, cũng không hổ thẹn. Nói một hai câu, cũng gần là có chút ảo não chính mình không có sớm ngày nhận thấy được sự dâʍ đãиɠ của Dung Linh, lãng phí mười mấy năm.

Mà trong gân cốt của anh, vĩnh viễn đều là âm ngoan cùng không từ thủ đoạn nào.

Đối với tình yêu Dung Linh, là bông hoa nở rực rỡ duy nhất trên mảnh đât cằn cỗi.

Kỷ Mộc duỗi tay, làm bộ đυ.ng vào đôi mắt đang thất thần của tiểu mỹ nhân.

Lông mi run rẩy chạm vào lòng bàn tay, Dung Linh rốt cuộc hoàn hồn.

“…… Cho nên."

Dung Linh nuốt khan, thả lỏng cổ họng khô khốc, cuối cùng lên tiếng: “Khi học cấp ba, kẻ biếи ŧɦái đã theo dõi tôi chính là anh sao?!”

"Còn những cái bộ qυầи ɭóŧ bỗng nhiên mất tích, ta nghĩ... ta còn nghĩ bị gió thổi bay!"

Dung Linh trừng mắt nhìn anh, giả vờ cắn vào cổ anh, vùi đầu vào ngực Kỳ Mộc.

Kỷ Mộc phối hợp mà chế trụ cái gáy hắn, không tiếng động cười, thẳng đến khi những giọt nước mắt rơi xuống làn da trên cổ anh, anh đột nhiên hoảng sợ.

“Đây là làm sao vậy?”

LIKE TRUYỆN VÀ ĐỀ CỬ ĐỂ EDITOR CÓ ĐỘNG LỰC NHÉ!!!💌