Chương 18: Xuất thân của Dung Linh

Anh dùng lòng bàn tay lau nước mắt, không nghĩ tới đầu ngón tay thô ráp ngược lại vì cọ xát mà khiến hốc mắt đỏ bừng, nước mắt cũng càng ngày càng nhiều……

Nam nhân luống cuống tay chân mà đỡ lấy Dung Linh, sốt ruột mà xuống giường lấy khăn giấy, dẫm lên quần áo rải khắp trên sàn , chật vật xấu hổ mà lau nước mắt cho hắn.

Dung Linh còn ở đang nức nở.

Một bàn tay to rới xuống sống lưng, lòng bàn tay ấm áp vuốt ve dọc theo từng đốt sống lưng, kiên nhẫn lại an tĩnh.

Thật lâu sau, nước mắt của hắn cuối cùng cũng ngừng rơi. Chỉ là hốc mắt vẫn còn đỏ hoe, cả người yếu ớt không có sức lực.

“Được rồi, không có việc gì, không khóc.” Kỷ Mộc vẫn là vỗ nhẹ nhàng vỗ về hắn "Cho nên A Linh, tại sao lại đột nhiên khóc?”

Dung Linh dựa vào trong lòng ngực anh, duỗi tay vòng qua cổ Kỷ Mộc, cánh tay trần như ngó sen gắt gao ôm lấy cổ nam nhân, như thể đây là cọng rơm duy nhất cứu mạng hắn.

Sau một lúc lâu, hắn mới rầu rĩ nói: “Ta chính là cảm thấy, Kỷ Mộc thật tốt.”

“Dung Linh cũng rất tốt.”

“Nếu anh sớm một chút nói yêu em, thì hai chúng đã sớm ở chung một chỗ, nhưng liệu năm ấy…… em có đủ dũng khí đối mặt……”

Dung Linh càng nói càng nhỏ giọng, đến cuối cùng dứt khoát ôm chặt anh không nói chuyện nữa.

Đáp lại hắn chính là Kỷ Mộc dùng sức ôm chặt lấy hắn.

Kỷ Mộc hôn hôn khuôn mặt hắn mặt trấn an, sau đó, đáy mắt anh chợt hiện lên một tia lạnh lẽo.

Hắn đại khái có thể đoán được Dung Linh không nói.



Xuất thân Dung Linh thuộc tầng lớp giới thượng lưu đã sớm không còn là bí mật nữa.

Hắn là nhị thiếu gia của Dung gia, năm 17 tuổi hắn bị đưa về quê cũ, để lão gia tử chiếu cố.

Là một người có đủ dã tâm và năng lực?

Hay là một người phá lệ ngoan ngoãn cùng hiểu chuyện?

Tất cả mọi người đều suy đoán người thừa kế mới này sẽ dựa vào cái gì để giữ vững gót chân, chờ đợi màn trò hay diễn ra, lại không nghĩ đến mấy ngày sau liền được mở rộng tầm mắt.

Rốt cuộc thì ai có thể nghĩ đến?

Trong ván cờ này, thiếu niên tuyệt mỹ bị lợi dụng tình thế vây hãm, không đến nửa năm liền bị ca ca cùng cha khác mẹ dùng chiêu trò khiến hắn bị hạ đài.

Kỷ Mộc sớm đã nghe nói điều này, chỉ là xét thấy phản ứng hiện tại của Dung Linh, thì sự việc này thật sự là ngoài ý muốn…… Xem gia còn che giấu một ẩn tình khác.

Chẳng qua Dung gia ở Tây Kinh rất xa, anh tay vẫn chưa thể động vào đến được.

Kỷ Mộc cúi đầu, an ủi sờ sờ đỉnh đầu của Dung Linh.

Mèo con trong l*иg ngực anh tự cho là trốn kĩ mà lén lút trộm mở to mồm chôn ở trong lòng ngực hút khí, chợt bị chạm vào, nâng đôi mắt ướŧ áŧ lên nhìn anh.

Đồng tử màu hổ phách trở nên trong trẻo hơn sau khi nước mắt rửa trôi đi, hơi mở ra, như đang ủy khuất hỏi: Có chuyện gì vậy?

“A Linh, hiện tại khá hơn chút nào không?”

Được đến khi có được lời hồi đáp, Kỷ Mộc giơ tay che khuất cặp mắt kia, sợ nhìn thẳng, liền không còn dũng khí để hỏi lại.

Anh trầm mặc một hồi, rốt cuộc chậm rãi mở miệng: “Cho nên A Linh…… Năm ấy đến tột cùng đã xảy ra cái gì?”

“……”

Dung Linh im lặng kéo tay Kỷ Mộc lên cổ, nắm lấy lòng bàn tay Kỳ Mộc, miệng cưỡng bách mở ra nói.

Hắn cổ họng lăn lộn, trầm mặc hồi lâu, mới khô khốc mà mở miệng nói: “Kỳ thật tính nghiện của em ngay từ đầu không có nghiêm trọng như vậy…… Là hắn ta…… Rót dược.”

LIKE TRUYỆN VÀ ĐỀ CỬ ĐỂ EDITOR CÓ ĐỘNG LỰC NHÉ!!!💌