Chương 10: “Thất Thất nói sai rồi, phải bị trừng phạt.”

“Diệp Bạch học trưởng.”“Tôi nghe.”

“Diệp Bạch học trưởng….” Thích Miểu đột nhiên ghé sát vào cổ Dịch Diệp Bạch, mở miệng cắn mạnh xuống.

“A….” Tiếng rên trong cổ họng Dịch Diệp Bạch khó nhịn tràn ra, đầu ngón tay thon dài ở trên đùi non mềm hơi bấu chặt. Hắn hít vào một hơi sâu, nghiến răng nghiến lợi mà phun ra từng chữ, “Thích! Miểu!”

“A? Tới đây!” Thích Miểu thẳng eo, hai mắt muốn mở to mà không được.

“.…” Dịch Diệp Bạch nhìn tiểu đáng yêu trước mắt đang mông lung mờ mịt, nhịn không được như muốn cắn một ngụm lên tai cô: “Về đến nhà, Thất Thất muốn cắn tôi như thế nào liền cắn thế ấy.”

Vừa mới đến gần cửa phòng, Thích Miểu liền gấp không chờ nổi mà muốn nhảy ra từ trong ngực Dịch Diệp Bạch: “Dao Dao, cậu không cần ôm mình, mình rất nặng, sẽ đè bẹp cậu.”

“Mã Dao không ở đây.” Dịch Diệp Bạch đưa tay chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa.

Thích Miểu ở trên người hắn lắc qua lắc lại, lắc đến nỗi khiến hắn hoa hết cả mắt, chìa khóa trong tay Dịch Diệp Bạch không cách nào chen lọt ổ khóa: "Cậu gạt người, rõ ràng chính là Dao Dao, chỉ có Dao Dao mới gọi tôi là Thích Miểu! Còn gọi thật hung dữ!"

Nhìn Thất nào đó bắt đầu có dấu hiệu muốn la lối khóc lóc, Dịch Diệp Bạch ẩn ẩn có chút đau đầu, không khỏi buồn cười nói, “Tôi hung dữ với Thất Thất sao?”

“Ưʍ....” Thích Miểu nặng nề gật gật đầu, lại đem cằm gác lên cổ Dịch Diệp Bạch. “Rất dữ......”

“A......” Dịch Diệp Bạch thừa dịp cơ hội này đem cửa phòng mở ra, “Vậy Thất Thất chuẩn bị trừng phạt tôi như thế nào?”

“Không, không phạt... Dao Dao là người tốt... ưmm......” Mới vừa vào phòng, Dịch Diệp Bạch liền đè Thích Miểu lên cửa. Môi mỏng mãnh liệt mà rơi xuống, những nụ hôn nhỏ chạm vào cần cổ tinh xảo, tạo thành một chuỗi dấu vết.

“Ngoan, lặp lại lần nữa, tôi là ai?” Dịch Diệp Bạch thở hổn hển, hơi thở ấm nóng phun vào tai Thích Miểu. Đầu Thích Miểu căng cả ra, giữa cổ truyền đến cảm giác ngưa ngứa, khiến thân dưới nhịn không được trào ra một chút ướŧ áŧ.

“Đừng mà... Dao Dao......” Thích Miểu xoay đầu Dịch Diệp Bạch, cọ cọ lên cằm hắn, còn phát ra âm thanh làm nũng như một tiểu miêu thành tinh.

Ánh mắt Dịch Diệp Bạch dần dần nặng nề, tay ôm Thích Miểu hơi thả lỏng. Thích Miểu bỗng nhiên cảm thấy người mình dần tụt xuống, sợ hãi theo bản năng đi ôm chặt lấy hắn.

“Thất Thất nói sai rồi, phải bị trừng phạt.”

Vừa dứt lời, bàn tay to liền xé rách váy nhỏ của cô, lộ ra qυầи ɭóŧ hồng nhạt có hình gấu nhỏ. Đùi thon trơn nhẵn dưới ánh đèn càng thêm ngon miệng. Cự vật được phóng thích, nháy mắt đập vào giữa hai chân Thích Miểu.