Chương 9: Thích Miểu say rượu làm loạn

"Ưm… Nóng quá.” Thích Miểu cảm thấy cả người nóng lên, tửu lượng của cô vốn kém, chỉ một ly đã say mèm. Kết quả đêm nay yến tiệc bị người dụ uống hết ba ly, cho nên bây giờ đã say đến mức mơ mơ màng màng ghé vào lòng Dịch Diệp Bạch mà nũng nịu.“Diệp Bạch học trưởng…. Thơm quá.” Thích Miểu cọ loạn ở trong lòng ngực Dịch Diệp Bạc, đưa mũi ngửi ngửi trước ngực hắn, uống say vào giống hệt một chú mèo nhỏ, đáng yêu lại mê người.

Dịch Diệp Bạch duỗi tay đè lại cái đầu nhỏ lộn xộn, gắt gao mà để ở trước ngực mình, nhẹ nhàng cười nói, “Thơm sao?” Sau đó Dịch Diệp Bạch chậm rãi cúi đầu, ghé vào giữa cổ Thích Miểu ngửi ngửi, thở dài, “Thất Thất mới thơm.”

“Hừ…. Ưm….” Thích Miểu khó chịu kêu lên một tiếng, tài xế ngồi phía trước liếc mắt nhìn qua kính chiếu hậu, cười ha hả nói, “Bạn gái nhỏ của cậu dính người thật nha, nhớ năm đó tôi và bạn già nhà tôi cũng giống như vậy, haha.”

“Vâng, bạn gái cháu rất thích làm nũng.”

“Diệp Bạch học trưởng….”

“Ngoan, chờ về đến nhà sẽ lại cho cậu.” Dịch Diệp Bạch cố gắng khắc chế mà cúi người nhẹ nhàng in lên trán cô một nụ hôn. Thích Miểu giống như cảm nhận được gì đó, ngoan ngoãn nằm im trong lòng ngực hắn, tay còn vỗ vỗ nhẹ đánh hắn.

Xe taxi chậm rãi dừng lại, Dịch Diệp Bạch giữ chặt cái tay bên hông Thích Miểu, một tay khác sờ sờ gương mặt cô, “Thất Thất, về đến nhà rồi, chúng ta xuống xe thôi.”

Thích Miểu cố gắng hết sức mở mắt, chỉ thấy trước mắt hình bóng một người quen thuộc, cô duỗi tay vỗ vỗ mặt người kia, hỏi, “Cậu là ai vậy?”

Bác tài xế thấy thế chỉ cười cười, “Thằng nhóc, bạn gái nhỏ của cậu uống không ít đâu.”

“Vâng, một ly liền say mèm rồi.”

“Về nhà? Không muốn, cậu là người xấu, tôi muốn Diệp Bạch học trưởng, Diệp Bạch học trưởng…. Diệp Bạch học trưởng cậu đâu rồi?”

Thích Miểu đẩy Dịch Diệp Bạch sang một bên, kết quả không đẩy nổi. Ngay sau đó cô buồn bực mà nghiêng đầu, lay cửa xe muốn xuống.

Dịch Diệp Bạch bất đắc dĩ mà thở dài, bước trước một bước xuống xe rồi ôm kiểu công chúa đem cô xuống, “Buông ra, tôi kêu Diệp Bạch học trưởng đến đánh anh.” Thích Miểu nắm chặt tay đánh đánh vào ngực Dịch Diệp Bạch vài cái

“Thích Miểu, cậu mở to mắt nhìn xem tôi là ai?”

“Ha?” Thích Miểu nỗ lực mà trừng lớn hai mắt mình, ưm…. nhìn không rõ.

“Tôi là Diệp Bạch học trưởng của cậu.” Dịch Diệp Bạch nhìn dáng vẻ mơ mơ hồ hồ của cô, bất đắc dĩ mà thở dài.

“Cậu là lớp trưởng Diệp Bạch?”

“Phải.”

“Chụt chụt chụt…..” Ngay lúc Dịch Diệp Bạch không phản ứng kịp, Thích Miểu liền ôm lấy khuỷu tay hắn nhảy lên, hai chân tự nhiên ở bên hông quắp chặt, ôm lấy gương mặt tuấn tú mãnh liệt hôn hôn.

Dịch Diệp Bạch bị hôn đến nỗi chân run lên, ngay sau đó chặt chẽ mà bám chặt vào mông Thích Miểu: “Đừng nháo.”