Chương 8: Miệng "ừ" nhưng tay thì không chịu buông

"Không cần, cậu cứ ngồi đi.” Chỗ này chỉ có một chiếc ghế dựa, Dịch Diệp Bạch càng thêm cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, trong cơ thể dâng lên một đợt dục hỏa không tên.Hắn biết gần đây Thất Thất luôn trốn tránh hắn, hắn đã sớm biết cô thích hắn, nhưng cũng không thể nóng vội. Chỉ là giúp cô lau đi chút dâʍ ŧᏂủy̠ dính trên đùi, cô đã giống như con rùa nhỏ, rụt cổ không dám ra.

“Diệp Bạch học trưởng.... A ưʍ....” Thích Miểu còn chưa nói xong, trên cổ đột nhiên có thêm một vật thể mát lạnh. Là, là.... tay của Diệp Bạch học trưởng.

Dịch Diệp Bạch cúi người đối diện với Thích Miểu, đúng như ý nguyện nhìn thấy biểu cảm ngốc lăng của cô, vừa lòng mà nắm chặt lấy cổ tay cô, cảm giác tinh tế bóng loáng nóng như lửa truyền đến đầu quả tim.

Diệp Bạch học trưởng, dựa vào cô gần quá….

“Cậu có thể ngoan ngoãn ghi chép không, hửm?” Nói thêm một câu nữa, hắn cũng không thể đảm bảo chính mình còn có thể nhịn được hay không.

“Diệp, Diệp Bạch học trưởng....” Tay Diệp Bạch học trưởng thật lạnh.... Thật thoải mái

“Thoải mái sao?”

“A... Khụ khụ—” Thích Miểu sợ tới mức sặc nước miếng, cả cơ thể liên tục lui về phía sau, “Học trưởng, cậu có lạnh không?” Tay cậu ấy quá lạnh rồi, khó trách phải mặc nhiều như vậy…

Dịch Diệp Bạch bình tĩnh thu hồi tay, còn lén lút nhéo nhéo lòng bàn tay, trong lòng có chút tiếc nuối, nghe được câu hỏi của Thích Miểu, liền có chút mang thâm ý nhìn cô một cái, “Không lạnh, ngược lại còn nóng.... Còn sẽ nóng hơn nữa.”

******

Vội cả một ngày, buổi tối yến tiệc mọi người đều thoải mái thả bay chính mình. Ngoại trừ Dịch Diệp Bạch tửu lượng cao chưa thấm rượu, còn lại những người khác đều đã say bí tỉ hoặc có chút ngà ngà say.

“Học trưởng à, Miểu Miểu cứ giao cho tôi, hôm nay đã phiền đến cậu rồi.” Mã Dao cũng uống không ít, rốt cuộc thì cô cũng là đoàn trưởng nên phải đi kính rượu khá nhiều.

Dịch Diệp Bạch nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, nhưng mà tay đang ôm hông Thích Miểu một chút cũng không buông ra. Hai người giằng co một lúc, trong mắt Mã Dao hiện lên vẻ không vui, “Cậu là đang có ý gì đây?”

“Nhà chúng tôi tiện đường.”

“Dịch học trưởng thật không thú vị đâu. Tuy rằng cậu thật sự là nam thần của Miểu Miểu, nhưng cậu ấy cũng không phải loại nữ sinh tùy tiện như vậy. Nếu cậu có ý đồ xấu, tôi sẽ không tha….”

Lời tàn nhẫn của Mã Dao còn chưa nói xong đã bị Dịch Diệp Bạch cắt quãng: “Chúng tôi ở chung nhà.”

“Hả? Cái gì?”

“Thất Thất không nói với cậu sao? Chúng tôi là bạn cùng phòng, hiện tại ở cùng một n

hà.” Dịch Diệp Bạch nói xong, ở phía sau Mã Dao đột nhiên xuất hiện một bàn tay, chủ nhân bàn tay đó nắm lấy miệng cô ấy mà lay lay, “Được rồi, lão bảo bối, cậu cần gì phải nhọc lòng đâu.”

“Bạch Xuyên! Con mẹ nhà cậu, mau cút ra cho bà!”

“Ngoan, đừng lộn xộn….”