Chương 2: Cùng phòng với nam thần

"Cậu…. Diệp Bạch học trưởng!” Thích Miểu tưởng bản thân bị hoa mắt sinh ảo giác, trên người còn lưu lại hương vị tự an ủi khi nãy, cô đột nhiên đóng sầm cửa lại. Cô còn chưa kịp khôi phục tinh thần, bên ngoài lại truyền đến tiếng đập cửa. Âm thanh đập cửa truyền đến tai Thích Miểu khiến cô cảm giác cứ như không phải thực.

Diệp Bạch học trưởng làm thế nào mà xuất hiện ở cửa chung cư của cô được?!

“Ha….” Thích Miểu hít sâu vài cái mới mở cửa phòng ra, tận lực mà làm bản thân thoạt nhìn trở nên đoan trang một chút.

“Diệp Bạch học trưởng, cậu…. cậu tại sao lại đến đây….” Thích Miểu có chút không biết làm sao, tình cảnh này lại là lần đầu tiên cô được tiếp xúc gần như vậy với nam thần. Váy nhỏ của cô xuyên thấu ẩn ẩn hiện hiện, phía dưới còn có dấu vết nước chảy.

Trong lòng Thích Miểu lúng túng không biết làm sao, chiếc váy này thực là ngắn còn chưa quá đầu gối. Tầm mắt cô chạm đến Dịch Diệp Bạch cùng đống hành lý bên cạnh.

“Bạn cùng lớp Thích Miểu?”

“Ừm, ừm, là tôi.”

“Chào cậu, tôi là người đã thuê phòng chung với cậu, Dịch Diệp Bạch.”

Dịch Diệp Bạch bộ dáng trước sau như một, cao cao tại thượng. Rõ ràng chỉ diện một bộ đồ đơn giản, lại có thể toát lên khí thái thanh khiết không nhiễm bụi trần.

“Chung, chung phòng….” Thích Miểu còn đang ở trong trạng thái ngơ ngốc, Dịch Diệp Bạch đã duỗi tay ở khung cửa nhẹ nhàng gõ vài cái: “Tôi có thể vào được không?”

“A, có thể, có thể, mời cậu vào trong.” Gương mặt Thích Miểu có chút đỏ. Dịch Diệp Bạch chỉ lướt nhìn cô một lát rồi bước vào trong.

“Có thể giúp tôi đem ba lô vào được không? Tôi có chút không tiện, chỗ đồ này cũng không quá nặng lắm.” Thanh âm của Dịch Diệp Bạch vang lên trên đỉnh đầu, hành động của Thích Miểu nhanh hơn đầu óc liền duỗi tay đem ba lô ôm vào trong lòng ngực.

Nhìn Thích Miểu phản ứng ngơ ngác như vậy, Dịch Diệp Bạch nhìn cô mà lộ ra nụ cười nhạt, “Cảm ơn.”

“Không, không cần cảm ơn.” Thích Miểu nép sang một chút, từ tủ giày lấy ra một đôi dép nữ cỡ lớn “Học trưởng, cái này lúc trước mua sai số đo, cậu có thể mang tạm được không?”

“Cái này nếu không mang được thì….”

“Cái này là tốt rồi, cảm ơn cậu.” Dịch Diệp Bạch cầm lấy đôi dép lê từ tay Thích Miểu, gật đầu cảm ơn.

Đầu ngón tay sơ ý chạm vào nhau, Thích Miểu cả người như nóng lên, “Không… không có gì."Thích Miểu xoay người, lén lút vỗ mặt chính mình, muốn đem nhiệt độ nóng bừng ném xuống đất.

“Bạn học Thích Miểu.” Hai người đi đến phòng khách, Dịch Diệp Bạch đột nhiên gọi Thích Miểu lại.