Chương 3: Chất dịch trắng dính trên đùi

“Làm sao vậy, Diệp Bạch học trưởng.” Thích Miểu vẫn đang ôm hành lý của Dịch Diệp Bạch, đôi mắt ngây thơ nhìn về phía Dịch Diệp Bạch.

Chạm đến ánh mắt đơn thuần kia, Dịch Diệp Bạch cảm thấy trước ngực dường như nặng thêm một chút.

“Không có gì, chỉ là hình như trên đùi cậu dính thứ gì đó.” Dịch Diệp Bạch tầm mắt dừng ở hai chân của Thích Miểu, trên đó có chút dịch trong suốt vẫn còn lưu lại.

Không chờ Thích Miểu kịp phản ứng, Dịch Diệp Bạch lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay nhỏ, ngữ khí vẫn đều đều: “Tôi giúp cậu lau một chút nhé?

“Hả? Cảm ơn Diệp Bạch học trưởng… Ơ ưm….” Chân cảm nhận được xúc cảm khác lạ, thân thể Thích Miểu thoáng run lên giật mình, hai chân theo bản năng kẹp chặt vào nhau.

Lúc sau, tay của Dịch Diệp Bạch bị kẹp giữa hai chân Thích Miểu, dâʍ ŧᏂủy̠ không có qυầи ɭóŧ che đậy, mượt mà chảy xuống cánh tay Dịch Diệp Bạch

Thích Miểu căn bản không nghĩ đến loại tình huống như thế này, nhưng thật sự tay của học trưởng…. làm cô không chịu được mà muốn chảy xuống nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ hơn…. cảm giác tê dại giữa hai chân làm cô muốn khẩn trương kẹp chặt chân lại một chút.

Không biết có phải do ảo giác hay không, dường như tay của học trưởng đang hướng lên trên mà di chuyển thì phải.

“Xin lỗi, tôi không cố ý.” Thanh âm trầm thấp làm Thích Miểu giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ. Trong lòng cô cũng có chút xôn xao, Diệp Bạch học trưởng sẽ không nghĩ cô là đứa con gái tùy tiện dễ dãi đúng không…

“Thực xin lỗi cậu, tôi, tôi…” Cô cứ như con vịt lắp bắp không nói nên lời, muốn nói mà không biết nói như thế nào. Nếu bây giờ có một cái lỗ, cô chắc hẳn sẽ chui xuống dưới đó trốn luôn cho rồi.

Lúc này Dịch Diệp Bạch vẫn đang ngồi xổm, ngón tay vẫn còn bị kẹp chặt giữa hai chân Thích Miểu. Nhìn bộ dáng hoảng loạn của cô, hắn bình tĩnh mở miệng nói, “Là tôi nên xin lỗi, tôi đến quá đột ngột, chưa kịp chào hỏi cậu gì cả.”

Ngữ khí của hắn có chút hỗn độn, tiện đà nói, “Cậu hình như là mới tắm xong thì phải, người còn chưa kịp lau khô hết nữa.”

“Tôi... A? Tôi...” Thích Miểu nghe câu nói kia xong liền chột dạ, ngữ điệu nói chuyện liền trở nên không lưu loát.

“Bạn học Thích Miểu, có thể tách chân ra một chút, không cần kẹp chặt như vậy. Không cần kẹp chặt như vậy, nếu không lau khô sẽ chảy xuống sàn nhà đấy.”

Thích Miểu cảm thấy Dịch Diệp Bạch khi nói chuyện, ngữ điệu như phun ra tràn khí nóng thổi vào giữa hai chân mình.

Giữa huyệt lại cảm giác ngưa ngứa, làm cô không nhịn được mà chân có chút run lên, “Diệp Bạch học trưởng....”