Chương 6: Cùng nhau đến trường

Thích Miểu cúi người dùng răn cắn vào bả vai rắn chắc của Diệp Bạch học trưởng, dáng người hắn quả thật rất đẹp, quả nhiên là loại mặc quần áo nhìn gầy, cởϊ qυầи áo lại có da có thịt. Cùng lúc đó, giữa huyệt trào ra một làn sóng dâʍ ŧᏂủy̠. Thích Miểu trực tiếp lêи đỉиɦ, toàn bộ thân thể đều đắm chìm trong dư vị cao trào.“Hơ------” Cảm giác thân dưới có chút khác thường, Thích Miểu bỗng nhiên trợn mắt, cúi đầu nhìn một chút, thì ra chi là mộng....

Nghĩ đến tình cảnh gượng gạo của mình ngày hôm đó, gần đây cô vẫn luôn muốn cố ý tránh mặt Diệp Bạch học trưởng.

Cũng may dạo này Diệp Bạch học trưởng bận rộn làm luận văn tốt nghiệp, hình như còn tham gia tổ thi đua gì đó. Cho nên quỹ thời gian của cả hai thế những không có gì trùng hợp gặp mặt. Hiện tại Thích Miểu đang học năm hai, thời gian học rất ít, đa phần rảnh rỗi đều nằm lì ở chung cư nghỉ ngơi.

Chỉ là không đoán được hiện tại bản thân đã thèm khát như vậy đến mức mỗi đêm đều mơ thấy cùng Diệp Bạch học trưởng lên giường.

“Ting ting ting----” Tiếng chuông điện thoại vang lên đột ngột, “Alo.”

“Miểu Miểu, hoạt động xã đoàn ở bên này có nhiều việc phải lo liệu quá, cậu có rảnh không? Đến đây giúp mình một chút đi, buổi tối nay sẽ mời cậu đi ăn coi như lời cảm ơn nhé?” Đầu dây bên kia có chút ồn, Thích Miểu đem điện thoại ra xa, nhìn vào màn hình.

“Xin lỗi, cậu là....”

“Thích Miểu! Đến cả giọng mình cậu cũng quên sao?!”

Tiếng rống giận quen thuộc này làm Thích Miểu nháy mắt liền nhận ra, “Dao Dao, mình sai rồi, mình vừa ngủ dậy nên có chút lơ đãng. Mình sẽ đến ngay, điện thoại của cậu đâu?” Thích Miểu cứ ngỡ rằng mình hoa mắt nhìn lầm, lại xem thêm một lần nữa thì thấy rõ ràng trên màn hình điện thoại là một dãy số lạ lẫm.

Đầu bên kia vẫn truyền đến âm thanh nóng nảy của Mã Dao, “Khi nãy đi gặp cướp, điện thoại bị rơi vỡ hư mất rồi, bây giờ đang dùng điện thoại của cậu ấy. Cậu nhanh một chút, lúc đến đây nhớ nói với mình một tiếng.”

“Được....”

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Thích Miểu bất đắc dĩ đứng dậy rửa sạch mọi thứ còn lưu lại trên người, tùy ý sửa soạn một chút rồi chuẩn bị đi ra cửa. Trong lúc cô đang mang giày thì phát hiện cửa phòng của phòng cho khách đột nhiên bị mở ra

“Bạn học Thích Miểu, cậu muốn ra ngoài sao?” Giọng nói mình ngày nhớ đêm mong, trước sau như một dễ nghe như vậy, chỉ cần vàng lên một tiếng, Thích Miểu đã không kiềm chế được muốn luân hãm trong đó.

Ý thức được nam thần đang nhìn mình, Thích Miểu lập tức giống học sinh tiểu học mà nghiêm túc đáp lại: “A... Đúng vậy, Diệp Bạch học trưởng, tôi muốn đi đến trường.”

“Được.”

“.... Vậy, tôi đi trước nhé.”

Trong lòng Dịch Diệp Bạch vô cùng buồn cười, vào lúc cô xoay người mới chịu lên tiếng: “Chờ một chút, bạn học Thích Miểu, nếu không ngại, chúng ta liền cùng nhau đi.”

“Hả?”

“Tôi nói, vừa vặn, tôi cũng phải đến trường học."

“A, được chứ....”