Chương 2: Anh Hạ không cho cô là biếи ŧɦái đấy chứ?

Diệp Dung Thất chật vật chống tay sang bên cạnh, bò dậy, lúc bộ ngực vừa nâng lên, anh lập tức rụt tay lại như động phải củ khoai nóng bỏng tay.

Hạ Khanh vừa bỏ tay ra, cũng mang theo bộ ngực của Diệp Dung Thất sang bên cạnh, hệt như bị nhào nặn sang hai bên. Thân trước cô cũng mềm nhũn theo, khẽ rên lên một tiếng, lại một lần nữa ngã xuống người anh.

Hai bầu ngực đập mạnh lên ngực Hạ Khanh.

Trong cơ thể cô dâng lên cảm giác tê dại ngứa ngáy, khiến cô vừa xấu hổ vừa bất an.

"Cô Diệp, cô... đừng ngọ nguậy..."

Diệp Dung Thất cũng không biết phải làm sao, lúc đè xuống, người cô chợt động đậy hai cái theo phản xạ có điều kiện.

Cô thậm chí còn cảm thấy đầu ngực mình chạm vào đầu ngực Hạ Khanh.

"Xin lỗi."

Diệp Dung Thất lại xin lỗi lần nữa, lần này cô cẩn thận chống sang hai bên, để hai cơ thể tách nhau ra từng chút một, sau đó đứng bật dậy chạy về phòng.

Mất mặt quá!

Không biết vừa rồi Hạ Khanh có nghe thấy cô rên khẽ một tiếng không.

Diệp Dung Thất ngồi lên giường mình, cúi đầu nhìn ngực, hai điểm đỏ không chịu thua kém đã cứng lên, hiển hiện rõ ràng theo đường viền áo ngủ.

Cô hơi nghi hoặc.

Cô chưa bao giờ có cảm giác này, cho dù lúc hôn bạn trai cũ cũng chưa từng nảy sinh phản ứng này.

Nhưng cùng với Hạ Khanh hiếm khi gặp mặt vài lần, phản ứng của cô lại càng ngày càng mãnh liệt như vậy.

Tim đập càng lúc càng nhanh, hô hấp cũng gấp gáp khó nhịn, khi tay anh vô tình chạm vào tay cô, trên làn da của cô bất giác nổi lên một lớp da gà.

Hôm nay cô thậm chí còn phát ra âm thanh đó.

Anh Hạ sẽ không cho rằng cô là biếи ŧɦái đấy chứ?

Hiếm khi có dịp cuối tuần, cảm giác xấu hổ này nhanh chóng bị Diệp Dung Thất ném ra sau đầu, trong nhà có đàn ông, cô phải thay lại quần áo tử tế. Lúc đến nhà bếp nấu cơm, đi ngang qua phòng khách, mùi vị quen thuộc xộc vào mũi cô, ít nhiều khiến cô thả lỏng.

Đây là hộp hương thơm Hạ Khanh đặt ở phòng khách, anh từng nói mình ngủ không ngon, quanh năm bị mất ngủ, hương thơm này có hiệu quả điều trị chứng mất ngủ. Lúc đầu cô còn lén lấy một chút đưa cho bác sĩ giám định, kết quả đúng như lời anh nói, Diệp Dung Thất có chút xấu hổ vì lòng tiểu nhân của mình.

Cô lấy đồ của mình từ trong tủ lạnh ra, lúc đang nghĩ tối nay nên ăn gì, lại nghe động tĩnh Hạ Khanh từ trong phòng đi ra, bèn thuận miệng hỏi một câu: "Anh Hạ, anh ăn mỳ trứng cà chua không?"

"Không cần đâu, cảm ơn."