Chương 27: Đồ ngủ sεメy

Lý Hồng Đồ khó chịu lôi váy ngủ trên đầu xuống, nhưng mặt từ đầu đến cuối không hề quay về hướng này. Cơ thể đã được tắm rửa sạch sẽ ửng đỏ vì nước nóng, chiếc váy ngủ xẻ tà với hai dây treo mỏng manh làm lộ ra nửa bầu ngực trắng nõn. Chiều dài váy đến đầu gối, trên đầu gối một đoạn là chất liệu ren trong suốt, chỗ không trong suốt khó khăn lắm mới che đi được bộ phận quan trọng, động tác mà lớn một chút là chiếc quần lót đen như ẩn như hiện.

Điều khiến Lý Tiểu Nhã lo lắng nhất chính là chiếc vấy ngủ bằng lụa này quá mỏng, làm lộ hai chấm nhỏ trên ngực cô. Cô bắt đầu hối hận vì sao cô lại chọn chiếc váy này, lúc đó cô nghĩ cái gì vậy?

Nhưng tên đã lên dây, không bắn không được, giờ có hối hận cũng muộn rồi.

“Cha, con tắm xong rồi.”

“Đây!”

Lý Hồng Đồ vén rèm tắm ra, thấy con gái mặc trang phục sεメy như thế liền ngẩn sau, sau đó vội vàng dời ánh mắt đi.

Trời… trời càng lúc càng nóng nên… con muốn mặc gì đó mát một chút…”

Lý Tiểu Nhã lắp bắp tìm lý do thích hợp.

“Ồ…” Lý Hồng Đồ đờ đẫn trả lời.

“Cha, cha giúp con sấy tóc đi.”

Đứng trước gương, Lý Hồng Đồ nhặt từng lọn tóc của con gái lên sấy khô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tay mình, không dám nhìn linh tinh. Một lúc sau mới mở miệng nói chuyện:

“Bảo bối, hay là con đổi bộ khác đi…”

“Cái này…. Có vấn đề gì sao….”

Lý Tiểu Nhã cảm thấy chột dạ, nhưng vẫn tỏ ra không có chuyện gì.

“Khong có vấn đề gì cả, nhưng cha ngại nhìn con, cha không biết nhìn đi đâu…”

Lý Tiểu Nhã đột nhiên chống tay vào bồn rửa mặt đứng lên, quay người nhìn cha mình. Dáng người ông quá cao, cô phải với lên mới nắm được hai cái tai ông cưỡng bức xoay đầu ông lại, để ông nhìn thẳng mình.

Giọng nói có chút ngang tàng vang lên:

“Cha, con mặc bộ này trông đẹp không? Cha phải nói thật cho con.”

“À… được… nhìn đẹp…”

Lý Tiểu Nhã hài lòng ngồi lại ghế.

“Nhìn đẹp là được rồi, cha muốn nhìn thì cứ nhìn, con không ngại đâu…”

Cô nhận ra lời của mình sai sai nên vội sửa lại:

“Dù sao con cũng là con gái cha, cha nhìn con lớn lên từ nhỏ đứng câu nệ như thế, cha có thể tự nhiên chút được không?”

“À, được…”

Lý Hồng Đồ vui vẻ đồng ý nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào cơ thể con gái mình.

Trên đường được cha bế về phòng ngủ, váy bị tốc lên, chỗ nhô ra trên ngực càng rõ ràng, chỉ cần cha cúi đầu là có thể nhìn thấy cả bộ ngực của cô.

Lý Tiểu Nhã đột nhiên có một suy nghĩ kỳ quái đó là cha sẽ bế cô về phòng ngủ, hung hăng chiếm lấy cô làm của riêng. Cô xấu hổ vùi đầu vào ngực cha, bên tai nghe tiếng tim đập như trống đánh của cha.