Chương 42 : Ẩn khuất

Bạch Du hào hứng mở quyển album ảnh của Giang Dư Trì .

Bức ảnh đầu tiên chính là ảnh khi còn là trẻ sơ sinh Giang Dư Trì , vừa nhỏ nhắn lại vừa mềm mại . Bộ dạng lúc ngủ trông ngoan ngoãn vô cùng .

Dù Giang Dư Trì lúc này mới chỉ mấy tháng tuổi cũng đủ nhìn ra những đường nét tinh xảo đẹp đẽ .

Cậu ngắm đã mắt chiếc má sữa mềm của em bé Giang Dư Trì rồi mới lật sang trang .

Năm xxxx ? Giang Dư Trì ba tuổi đây ư ?

Một cậu bé mặc vest cho trẻ em đang nghiêm túc đứng để người khác chụp ảnh .

‘’ Ha ha ha !!! Mới ba tuổi đã như ông cụ non thế này rồi ! ‘’ .

Mỗi một bức ảnh lại cho Bạch Du thấy một Giang Dư Trì ở từng giai đoạn khác nhau .

Giang Dư Trì vào cấp một , cầm cặp sách đứng trước cổng trường . Cute !

Giang Dư Trì hai năm sau đó học vượt lớp , đỗ tốt nghiệp tiểu học . Siêu vip pro !

Giang Dư Trì năm mười tuổi đang ở một đồi núi phủ tuyết trắng xoá …

Một cơn nhói xuất hiện , Bạch Du khẽ nhíu mày . Tại sao … Tại sao nơi này lại quen thuộc như vậy ?

Bạch Du cố gắng kìm nén cơn đau , chăm chú quan sát kĩ bức ảnh kia .

Quần áo , dáng người , khuôn mặt … Tại sao cậu lại có cảm giác như đã từng trông thấy rồi ?

Bạch Du cố gắng lục lọi kí ức của mình nhưng tất cả đều là sự mơ hồ .

Chỉ còn lại vùng đất cấm đã chôn giấu tận cùng trong tiềm thức của cậu bấy lâu nay kia mà thôi …

Cậu bất chấp từng cơn đau đầu như sét bổ xuống đang xé rách sự tỉnh táo của bản thân , cố chấp tìm kiếm đáp án .

Đau quá ! Đừng đánh tôi ! Cứu tôi ! Ai đó cứu tôi đi ! Làm ơn …

Bạch Du nhớ lại những trận đòn khi cậu bị bán tới chợ đen .

Những vết roi sắt , vết bầm tím , vết giày lại xuất hiện trên một cậu bé bảy tuổi , đáng thương biết bao .

Cái rét buốt của mùa đông cộng thêm thân thể gầy gò bị bỏ đói lâu ngày , khiến vết thương trên người cậu đau đớn tột cùng .

Chuyển cảnh tới trên con đường khi bị chuyển bán . Bạch Du nhân cơ hộ tấn công gã trông coi rồi bỏ trốn .

Hai bàn chân trần nhỏ bé chạy trên nền tuyết trắng lạnh buốt .

Dẫu cho cái lạnh ấy có như hàng nghìn cây kim đâm vào da thịt , cậu vẫn phải chạy .

Bởi ngay đằng sau đều là tiếng hò hét đuổi theo bắt cậu của gã trông coi , cả tiếng chó săn sủa gầm gừ như chực chờ vồ lấy cắn xé cậu ra từng mảnh .

Bạch Du trong tình trạng yếu đuối cùng cực , đương nhiên chẳng chạy lại so với đám người kia , chẳng mấy chốc cậu đã bị đuổi theo sát nút .

" Mẹ kiếp ! Dám cắn ông đây ! Ông cho mày chết tại đây ! ‘’ - Gã kia hét lên , cầm lấy chiếc gậy gỗ giơ lên .

Trong giây phút cuối cùng , Bạch Du dùng hết sức mình chạy tới nắm lấy góc áo một người con trai .

Cậu run rẩy núp sau lưng cậu bé ấy , thì thào cầu xin sự giúp đỡ :

‘’ Anh ơi , cứu em . Họ là người xấu , muốn đánh chết em , cứu em … ‘’ .

Người con trai kia lạnh lùng nhìn cậu không cảm xúc , bình thản từ chối :

" Tại sao tôi phải giúp cậu , chúng ta không hề quen biết gì cả ‘’ .

Bạch Du đương lúc muốn tuyệt vọng thì nhớ đến đám người kia từng nói , thứ quý giá nhất trên người cậu …

‘’ Em sẽ cho mình trái tim của em ! Trái tim của em đáng tiền ! Xin anh cứu em đi mà …’’ .

Bờ môi của Giang Dư Trì khẽ nhếch lên . Đúng là ngốc nghếch chết đi được . Mua về để bên cạnh giải trí cũng không tồi đâu …

‘’ Người này … Giữ lại ! ‘’ - Giang Dư Trì ra lệnh cho thuộc hạ ở phía sau tiến lên xử lí .

Khi hắn muốn quay sang nói chuyện tiếp với vật nhỏ ngốc nghếch kia thì từ lúc nào cậu đã ngất ra nền tuyết hôn mê .

Giang Dư Trì có chút bất lực . Nhóc này không chỉ ngốc mà còn yếu đuối . Đúng là …

Hắn sợ cậu chết ra đấy , đành phải cho người đem cậu vào lều chăm sóc . Nếu để cậu chết thật thì vụ làm ăn này hắn làm cũng quá lỗ rồi .

.

Tối hôm đó , Barcis sau khi nghe tin vợ con Hạ Luân đã chết trong biển lửa , đã một mạch từ Pháp chạy tới chất vấn Giang Mặc :

‘’ Tại sao cậu lại làm như thế ?!! Cậu có biết cậu đã hại chết hai mạng người vô tội không ?! ‘’ .

Giang Mặc trầm tư trong giây lát sau đó mới lên tiếng :

‘’ Người phụ nữ kia là kẻ đã chế tạo ra ra chất độc hãm hại cậu . Cô ta đáng chết ! ‘’ .

‘’ Vậy còn đứa trẻ ? Giang Mặc ! Nó vô tội mà !!! ‘’ - Barcis Forestier gần như gào lên với ông .

‘’ Hạ Luân đã phản bội chúng ta Barcis ! Hắn ta muốn gϊếŧ cả hai chúng ta ! Tôi muốn thiêu chết tên khốn khϊếp ấy , hai người kia chẳng qua là bị hắn liên luỵ mà thôi ‘’ .

Barcis sững người trước lời của Giang Mặc . Tại sao lại có thể nói ra những lời vô tình , bạc bẽo , coi mạng người như cỏ rác như thế …

Một câu nói vọng từ một miền quá khứ rất xa tới bên tai ông :

[ Sau này ai có con thì hai người kia đều phải nhận làm cha nuôi đó nha ! ] .

Barcis lấy một con dao tự rạch vào lòng bàn tay của mình . Máu chảy xuống sàn nhưng ông vẫn một mực nhìn chằm chằm vào người đối diện , gằn từng tiếng :

‘’ Tôi Barcis Forestier và Giang Mặc tiên sinh . Nhân sinh quan giờ đây đã có khác biết quá lớn .

Từ nay về sau sẽ không còn bất kì quan hệ gì , không can dự vào cuộc đời của nhau , vĩnh viễn cũng không bao giờ gặp lại ! ‘’ .

Đó là lần đầu tiên Giang Mặc trông thấy người bạn này của mình tức giận đến thế , còn cắt máu để tuyên thệ giải trừ quan hệ với ông .

Về sau , dù Giang Mặc từng nhiều lần đến Pháp muốn hoà giải cùng Barcis , người này cũng nhất quyết cứng rắn không chấp thuận .

Không ngờ tới lần tiếp theo gặp lại nhau , hai người đã là âm dương khác biệt .

Đương nhiên câu chuyện năm ấy không đơn giản như thế, nó còn ẩn chứa một bí mật nhỏ …

Năm đó trận hoả hoạn đã gây ra cái chết của hai người .

Một người đúng là Phương Oánh Oánh - vợ của Hạ Luân . Một người là đứa con mấy tháng tuổi của hắn .

Thế nhưng đứa bé bị chết cháy lại không phải là con của hắn .

Giang Mặc đã đi trước một bước đem đứa trẻ đó thay bằng một cỗ thi thể khác . Ông giả hiện trường thành cả vợ cả con của Hạ Luân đều bị ông gϊếŧ chết , để hắn đau đớn đến cùng cực .

Còn đứa trẻ thực sự … Được đưa tới vùng khác , đưa cho một cặp vợ chồng hiến muộn nuôi nấng ; thay tên đổi họ , vứt bỏ hoàn toàn thân phận cũ ; yên bình mà lớn lên .

Giang Mặc cho đứa trẻ ấy một mái ấm bình thường , chứ không phải một người cha là tội phạm chạy trốn , một người mẹ nghiên cứu chất độc điên rồ .

Hạ Luân gây ra không ít nghiệp chướng , mạng người dưới tay hắn nhiều vô kể , giờ hắn đã thất thế , làm như vậy … Cũng là để đứa trẻ ấy không bị những kẻ đó làm hại .

Sau này khi đứa trẻ ấy trưởng thành , Giang Mặc đã âm thầm dẫn đứa trẻ ấy đi theo con trai mình , giống như hai người họ năm xưa , lại cũng hoàn toàn không hề giống …

Trần An trở thành cánh tay cực kì đắc lực bên cạnh Giang Dư Trì , nhiều năm qua cũng đã chứng minh sự nghiêm túc cũng như sự trung thành tuyệt đối của đứa trẻ ấy .

Ngày hôm qua cho người theo dõi , không ngờ tới con trai cả của Barcis lại ở cùng một chỗ với đứa trẻ ấy . Hơn nữa giữa hai người nồng nặc tư tình mập mờ .

Đúng là ý trời khó đoán …

Đã là duyên phận . Vậy thì cứ để bọn trẻ vui vẻ , hạnh phúc bên cạnh nhau đi .

Ân oán đời trước từ ngày hôm nay sẽ vĩnh viễn chôn vùi trong quá khứ !