Chương 7.1: Nɠɵạı ŧìиɧ

Trì Sương và Cao Hựu Ninh là đồng hương, cũng là cựu sinh viên của trường đại học. Cao Hựu Ninh lớn hơn cô một tuổi, người lớn hai nhà cũng quen biết nhau, cho nên khi học đại học Cao Hựu Ninh vừa đóng vai trò anh trai, vừa là học trưởng chăm lo cho Trì Sương rất nhiều.

Hồi còn học đại học hai người chỉ là quan hệ bạn bè đơn thuần, đến khi Trì Sương tốt nghiệp đại học, khi đang tìm công việc thì Cao Hựu Ninh đã giúp đỡ cô rất nhiều, Trì Sương cảm thấy con người Cao Hựu Ninh cũng không tệ. Hơn nữa tuổi tác cũng vừa đủ, hai nhà đều nói hai người họ rất xứng đôi, nói tới nói lui hai người liền ở bên nhau, nói là thử qua lại với nhau xem sao.

Một lần qua lại này chính là sáu năm, Trì Sương chỉ yêu đương với một người bạn trai là Cao Hựu Ninh, cô không biết người khác yêu nhau như thế nào, dù sao bản thân cô vẫn luôn cảm thấy mình với Cao Hựu Ninh ở trong một mối quan hệ tiến thì không tiến mà lùi cũng chẳng lùi.

Có thể là bởi vì quen biết quá lâu rồi nên mới thành một đôi, thời gian hai người điều chỉnh quan hệ phải tốn một thời gian rất dài, lâu dần mới có thể thích ứng một vài hành động thân mật, ví dụ như ôm hôn.

Cao Hựu Ninh trước đây không có gì không tốt, nhưng Trì Sương vẫn luôn cảm thấy giữa hai người thiếu thứ gì đó, thế nhưng cô lại không nói ra được rốt cuộc là thiếu thứ gì.

Mãi cho đến khi quen Tôn Thiền.

Tôn Thiền đã từng hẹn hò với rất nhiều bạn trai, cô luôn chia sẻ những điều ngọt ngào và đau đớn, sự xung động và cảm xúc trong tình yêu với Trì Sương. Nghe xong câu chuyện của Tôn Thiền, Trì Sương mới dần dần hiểu ra giữa cô và Cao Hựu Ninh thiếu sót thứ gì.

Cô vẫn luôn tự thuyết phục bản thân rằng tình yêu bình thường cũng là yêu. Vốn dĩ bởi vì hai người vẫn luôn chung sống hòa thuận với nhau, cho đến vài ngày trước là sinh nhật hai mươi tám tuổi của cô, cũng là ngày mà cô được thăng chức trở thành giám đốc, cô đã tận mắt chứng kiến cảnh bạn trai sáu năm đang ôm hôn một người phụ nữ khác.

Cô có thể chịu đựng được việc yêu đương nhạt nhẽo, vô vị nhưng tuyệt đối không bao giờ tha thứ cho sự phản bội này.

“Mẹ, con với Cao Hựu Ninh chia tay rồi…”

Mẹ Trì ở đầu bên kia nghe vậy thì có chút sững sờ, còn tưởng rằng bản thân đã nghe nhầm: “Sương Sương à, hai người sống với nhau nhất định sẽ có xung đột, có cãi nhau, con với Hựu Ninh có thể giận dỗi nhau, nhưng không thể tùy tiện nói chia tay…”

“Mẹ, anh ta nɠɵạı ŧìиɧ rồi.”

Mẹ Trì trầm mặc một lúc lâu: “Thật à?”

Trì Sương nhìn xuống que kem trong tay: “Thật.”

Mẹ Trì khẽ thở dài một hơi: “Vậy chia tay thì chia tay thôi, tuần sau con về nhà, mẹ làm đồ ăn ngon cho con.”

Trì Sương không ngờ mẹ cô lại đột nhiên chấp nhận việc hai người chia tay một cách dễ dàng như vậy, dù gì thì mẹ cô vẫn rất quý Cao Hựu Ninh, ngày lễ tết Cao Hựu Ninh cùng cô về nhà, mẹ cô đều rất vui vẻ.

Mẹ Trì cái gì cũng không nói chính là để bảo vệ cô, trong lòng Trì Sương có chút chua sót, bảo đảm với mẹ Trì: “Vâng, cuối tuần sau con nhất định sẽ về.”

Ngày nghỉ ngơi cuối tuần đã hết, Trì Sương lại bắt đầu chăm chỉ đi học trở lại.

Vừa mới lên chức giám đốc tài vụ, nên Trì Sương có rất nhiều việc được bàn giao vẫn chưa hoàn thành, cô bận rộn cả một ngày, bận đến mức Tôn Thiền gọi cô cùng đi ăn cơm trưa cô cũng không đi được.

Sau khi tan làm, Tôn Thiền đến văn phòng của Trì Sương nói chuyện đã xảy ra hai hôm trước, cảm thán nói: “Người yêu cũ của cậu thật khó đối phó.”

“Đúng vậy.” Trì Sương một bên cúi đầu bận rộn với công việc trong tay, một bên trả lời.

Tôn Thiền: “Vậy cậu nghĩ thế nào?”

Trì Sương lạnh nhạt đáp: “Không thể quay trở lại, mình sẽ không tin anh ta nữa.”

Tôn Thiền tựa vào cạnh bàn làm việc, nhìn Trì Sương: “Tận sáu năm lận đó, cậu thật sự cam tâm à?

Trì Sương ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt của Tôn Thiền: “Tại sao lại không nỡ? Anh ta có chỗ nào đặc biệt đáng để tớ phải luyến tiếc à?”

Tôn Thiền nhún vai: “Thế thì có lẽ là không có.”

Trì Sương gật đầu đồng ý, lại hỏi tiếp: “Sao còn chưa tan ca?”

“Đợi người, tối nay có hoạt động.” Nói xong Tôn Thiền cúi thấp người xuống hạ giọng nói: “Cùng với sinh viên ngày hôm đó.”

Nghe thấy vậy Trì Sương kinh ngạc hỏi: “Mới hai ngày, lại hẹn?”

Tôn Thiền hất tóc, bĩu môi: “Mỗi ngày cậu ta đều gửi cho tớ rất nhiều tin nhắn, ân cần hỏi han, còn liên tục gọi tớ mấy tiếng chị, tớ nhất thời mềm lòng nên đã đồng ý rồi.”

Nói đến đây, Tôn Thiền dừng lại, hỏi ngược lại: “Vị đó của cậu, không liên lạc với cậu?”

“Không.” Trì Sương lắc đầu.