Chương 7.2: Nɠɵạı ŧìиɧ

Người đàn ông chỉ gửi cho cô một tin nhắn sau khi cô về nhà ngày hôm đó, sau đó liền lặng lẽ nằm trong danh sách bạn bè của cô. Trì Sương ngược lại không để ý người đàn ông đó có liên lạc với cô hay không, cô rất bận không có thời gian ứng phó với tiểu đệ đệ dính người.

Tôn Thiền vẫn muốn nói gì đó, nhưng điện thoại của cô rung lên. Cô nghe điện thoại, nói vài câu, đoán chừng là điện thoại của sinh viên đó.

Đợi Tôn Thiền cúp điện thoại, mới quay đầu hỏi Trì Sương một câu: “Bọn tớ định đi quán bar, cậu muốn đi uống vài ly không?”

Trì Sương lắc đầu: “Không đi, phải tăng ca.”

“Được thôi, vậy cậu đừng tăng ca quá muộn đấy, công việc mãi mãi không làm hết đâu.”

Tôn Thiền đi rồi, chỉ còn lại một mình Trì Sương miệt mài làm việc. Đã qua thời gian tan làm rồi, phần lớn nhân viên đều đã rời khỏi, đến cả hoàng hôn bên ngoài cũng đã tắt, bầu trời dần nhuốm màu mực xanh.

Cuộc sống về đêm nơi thành thị đã bắt đầu, cũng là lúc các quán bar trở nên náo nhiệt nhất.

“Anh Triệu! Hôm nay sao anh lại đứng ở quầy rượu thế?” Người tới ngồi lên ghế ở quầy bar, hào phóng gõ lên mặt bàn: “Lâu lắm không uống rượu anh Triệu pha rồi, tối nay có thể uống thêm vài ly.”

“A Ken trong nhà có việc muộn chút mới tới, tôi giúp cậu ấy đứng một lúc.” Thương Triệu đem những chiếc ly vừa mới rửa ra lau sạch, hỏi đối phương: “Uống cái gì?”

“Gì cũng được, xem tâm trạng của anh Triệu.”

“Được.”

Thương Triệu động tác lưu loát rót rượu, rót từng loại rượu khác nhau vào trong cốc đong rồi đổ vào bình lắc, sau đó thêm đá vào rồi đóng bình lại lắc, tiếng đá va vào bình nghe thật khiến người ta sảng khoái. Cuối cùng hỗn hợp rượu được đổ vào cốc đá, thêm một lát chanh, và được đẩy ra trước mặt khách.

“Giai điệu đặc biệt tối nay.”

Người kia cười: “Cảm ơn anh Triệu.”

Thương Triệu gật đầu đáp lại, mặt bàn quầy rượu nhanh chóng được dọn sạch sẽ, lại tiếp tục pha thêm một ly rượu. Âm thanh quán bar tối nay không tồi, cậu ấy đứng ở quầy rượu bận rộn hơn một tiếng, mãi tới khi người pha chế xin nghỉ cuối cùng tới rồi.

“Cảm ơn anh Triệu, vất vả rồi.” A Ken có chút áy náy cúi đầu nói cảm ơn với Thương Triệu, cậu tới chưa được bao lâu đã tạm thời xin nghỉ, còn để ông chủ giúp mình thay ca, cậu có chút lo sợ.

“Khách khí cái gì.” Thương Triệu rửa tay, vỗ bả vai A Ken trả vị trí lại cho cậu.

Thương Triệu từ trong quầy rượu đi ra thả lỏng vai và cổ, chuẩn bị đi vào phòng nghỉ thay quần áo, vừa nãy pha rượu khó tránh khỏi việc bị ướt một chút.

Cậu ấy đi được vài bước, đột nhiên nhìn thấy phía trước có một người phụ nữ, một người tóc ngắn, một thân váy đen quay lưng về phía cậu ấy.

Trong quán ánh đèn nhấp nháy, Thương Triệu giật mình.

Cậu ấy nhấc chân nhanh chóng đuổi theo, đang định chào hỏi thì người đó nghe thấy âm thanh quay lại, Thương Triệu mới phát hiện bản thân nhận nhầm người.

Người phụ nữ đó đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Thương Triệu, hai mắt sáng lên, chủ động cười quyến rũ với Thương Triệu, mở lời chào hỏi: “Xin chào soái ca.”

Không phải cô ấy.

Thương Triệu nhất thời thất vọng, nhưng rất nhanh đã nhận ra sự khác thường của mình. Mấy ngày gần đây mỗi khi cậu ấy thấy một người phụ nữ đều có thể nghĩ đến người con gái đó, hôm nay còn trực tiếp nhận nhầm người rồi.

“Ngại quá, tôi nhận nhầm người rồi.” Thương Triệu gật đầu cười với đối phương, đang định rời đi.

Thế nhưng người phụ nữ tiến lên hai bước, chặn đường đi của Thương Triệu, chủ động khoác vào tay Thương Triệu: “Ai da, nhận nhầm cũng là duyên phận mà, anh đẹp trai tên gì thế? Cùng nhau uống vài ly đi.”

Thương Triệu cũng không tránh, để cho người phụ nữ tựa vào, cậu ấy cúi đầu nhìn người phụ nữ một cái, trong lòng đột nhiên có một suy nghĩ, nhưng hình ảnh Trì Sương trần trụi nằm trên giường hất cằm nhìn cậu ấy chằm chằm lại chợt lóe lên trong đầu.

Cậu ấy cho đến bây giờ vẫn còn nhớ đôi mắt lạnh lùng trong đêm tràn ngập xuân thủy ấy, duyên dáng quyến rũ như thế nào.

Cậu ấy dừng một lát, rút tay của mình ra, giả vờ nói: “Ngại quá, tôi có đối tượng rồi, không tiện lắm.”

Người phụ nữ bị từ chối cũng không lập tức bỏ cuộc, cô ta cố ý trêu chọc: “Vậy em với đối tượng của anh trông giống nhau đúng không? Cho nên mới nhận nhầm?”

Thương Triệu suy nghĩ, thật ra cũng không giống lắm, dáng người hai người không giống nhau, Trì Sương cao hơn, cậu ấy cũng không biết vừa nãy tại sao mình lại nhận nhầm người.

“Không.” Thương Triệu không muốn nói nhiều, rời đi: “Có chuyện đi trước đây, xin lỗi.”

Thương Triệu nhanh chóng rời đi, đến phòng nghỉ ngơi thay đồ, sau đó rút điện thoại ra không thể chờ đợi nữa mà mở giao diện trò chuyện ra gửi đi một tin nhắn: “Ra ngoài ăn đêm không?”