Chương 3.2: Mắt trắng

Người đàn ông kia rõ ràng là nɠɵạı ŧìиɧ, bây giờ chia tay rồi còn đeo bám.

Trì Sương cúp điện thoại đi về bên cạnh người đàn ông đang đứng cạnh quầy lễ tân, lúc này cậu ấy đã đăng ký xong chứng minh thư, nên đứng chờ cô. Trì Sương lấy chứng minh thư của mình ra, đưa cho lễ tân.

“Trì Sương...?” Cậu ấy thấp giọng đọc tên trên chứng minh thư của cô. Trì Sương nhìn cậu ấy một cái, cậu ấy cho rằng Trì Sương hiểu lầm cậu ấy cố ý rình mò sự riêng tư của cô, nên vội vàng lên tiếng giải thích: “Chỉ là vô tình liếc qua, tôi không cố ý, hay là em cũng xem của tôi đi” Nói xong, cậu ấy đưa tay vào túi lấy ví tiền của mình ra.

“Không cần.” Trì Sương không có hứng thú muốn biết tên của cậu ấy. Tình một đêm mà thôi, chỉ cần đêm nay cậu ấy sống tốt là được, họ tên thật không quan trọng.

Trì Sương từ quầy lễ tân nhận lấy chứng minh thư cùng thẻ phòng của mình, xoay người rời đi, đối với chứng minh thư của người đàn ông không chút quan tâm.

“Tôi tên Thương Triệu.” Người đàn ông đuổi theo phía sau Trì Sương, chủ động giới thiệu tên cho cô biết.

Trì Sương nhàn nhạt ừ một tiếng, không thèm chú ý đến tên của cậu ấy.

Hai người đi vào phòng, Trì Sương liền bảo người đàn ông đi tắm rửa. Thương Triệu vốn định mời cô cùng tắm, có rất nhiều tình thú a, đáng tiếc Trì Sương không có hứng thú, lạnh lùng đuổi cậu ấy đi.

Chờ đối phương quấn khăn tắm đi ra, Trì Sương mới tự mình đi vào tắm rửa. Tắm xong còn nhìn mình trong gương, vốn cô không muốn tẩy trang trước mặt đàn ông, trang điểm giống như đeo mặt nạ, làm cho cô có chút cảm giác an toàn.

Nhưng sau khi tắm rửa, lớp trang điểm trên mặt có chút nhạt đi. Suy nghĩ một chút, liềndứt khoát dùng chai nước tẩy trang mới mua tẩy đi lớp trang điểm, cũng đỡ phải nửa đêm lại dậy tẩy trang.

Khi Trì Sương tẩy trang rửa mặt xong đi ra, Thương Triệu đang nằm ở một bên giường, một chân gác bên giường, tùy tiện mở chân. Cậu ấy chờ đợi có chút không kiên nhẫn, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào phòng vệ sinh.

Lúc Trì Sương vừa đi ra liền nhìn thấy cảnh tượng cậu ấy đang nắm cậu em của mình, có chút hoảng sợ.

Cô cứng đờ tại chỗ không nhúc nhích.

Thương Triệu nhìn thấy cô, động tác trên tay ngừng lại. Cậu ấy buông cậu nhỏ của mình ra, cũng không có ý che giấu, cứ như vậy thoải mái để Trì Sương nhìn.

Thương Triệu có dáng người rất đẹp, sau khi cởϊ qυầи áo, đường cong cơ bắp trên cơ thể mở ra không sót một chỗ nào, các cơ bắp mạnh mẽ mà đầy đặn. Chỉ có trước ngực của cậu ấy hình như có một vết sẹo, Trì Sương nhìn không rõ lắm.

“Lại đây.” Thương Triệu thấy Trì Sương đứng bất động hồi lâu, mới lên tiếng thúc giục.

Trì Sương lúc này mới chậm rãi di chuyển bước chân, đi về phía giường, chỉ là dựa vào càng gần, đồ vật giữa hai bắp đùi cậu ấy càng thấy rõ ràng hơn. Trì Sương âm thầm điều chỉnh hô hấp, từ cuối giường trèo lên giường.

Cả người cô được quấn trong khăn tắm của khách sạn, chỉ để lộ vai và đôi chân dài. Cô từ từ bò về phía người đàn ông.

“Tẩy trang à?” Thương Triệu muốn đưa tay sờ sờ mặt cô, khuôn mặt không còn trang điểm nên đã bớt đi nét sắc sảo, thêm vài phần ngây thơ.

Trì Sương nghiêng đầu né tránh bàn tay Thương Triệu duỗi tới.

Bàn tay vừa sờ xong thứ đó của bản thân, còn muốn sờ vào mặt cô.