Chương 3.1: Mắt trắng

Đương nhiên là đủ lớn, cậu nhỏ đang cương cứng của cậu ấy có kích thước quá khủng khϊếp, thậm chí có chút nắm không hết được.

Trì Sương vội vàng rút tay về, cơ thể mềm nhũn ấn lên ngực của đôi phương, lau sạch lớp nước gì đó đã dính lên tay cô, có lẽ là mồ hôi của cậu ấy.

Cô làm ra vẻ kiều mị, chậm rãi chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Đủ rồi.”

“Vậy tối nay tôi có thể hẹn hò với em không?”

“Hẹn hò với tôi?” Trì Sương nâng đôi chân dài đang dán sát vào bên hông cậu ấy cọ cọ, vạt váy ngắn bị xốc lên đùi, động tác này của cô như có một sự mời gọi không rõ ràng. Ngón tay trắng nõn nà điểm nhẹ lên ngực, cảm nhận cơ bắp của cậu ấy dưới lớp quần áo, cố ý hỏi ngược lại: “Hẹn tôi làm gì?”

Tay người đàn ông nâng đùi Trì Sương lên, lòng bàn tay dán lên da thịt mịn màng mà vuốt ve. Yết hầu trượt lên trượt xuống, miệng lưỡi khô khốc. Tay người đàn ông chậm rãi từ đùi cô thò vào trong, lòng bàn tay vuốt ve trêu đùa bên trong đùi cô.

“Em muốn tôi làm bất cứ điều gì.”

Lúc này, Trì Sương đã vô cùng hài lòng với sự ngoan ngoãn của người đàn ông, cô đẩy đôi phương ra, từ trên người cậu ấy nhảy xuống, “cộc” một tiếng, giày cao gót gõ lên mặt đất phát ra tiếng vang. Người đàn ông thấy vậy thì đỡ cô. Trì Sương điều chỉnh lại váy áo, nhặt túi xách rơi trên mặt đất. Cậu ấy thì sửa sang lại quần áo của mình, sau đó mở cửa ra ngoài.

Hai giây sau, cậu ấy lên tiếng nói: “Ra đây đi.”

Trì Sương lúc này mới đi giày cao gót bước nhanh ra khỏi nhà vệ sinh nam.

Cậu ấy nhanh nhẹn bước đến sát người cô thân mật ôm eo Trì Sương, cúi đầu cắn cắn tai cô: “Đi theo em, hay là đi theo tôi?”

Tuy rằng là hẹn hò bên ngoài, nhưng Trì Sương cũng không dám đi theo cậu ấy. Nếu lỡ cậu ấy đặt camera gì đó, thì sẽ rất phiền toái.

Cô nghiêng đầu trả lời: “Tôi.”

“Được.” Cậu ấy dứt khoát đi theo Trì Sương, cả hai ra khỏi quán bar. Chỉ năm phút sau cả hai đã đến khách sạn gần quán bar kia. Trên đường đi hai người còn ghé vào cửa hàng tiện lợi gần đó, người đàn ông tự mình chọn một cái bαo ©αo sυ, nhưng Trì Sương lại chọn một lọ nước tẩy trang nhỏ.

Cô cũng không muốn tối nay ngủ chung với lớp trang điểm. Khi xong việc cô sẽ trực tiếp đuổi cậu ấy đi, còn mình ở khách sạn ngủ là được.

Cô cũng không muốn về nhà, mặc dù bạn trai cũ đã dọn ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy từng nơi trong nhà vẫn sẽ nhớ tới tên cặn bã kia.

Khi đăng ký tại quầy lễ tân, điện thoại di động của Trì Sương đột nhiên vang lên.

Cô lấy điện thoại ra nhìn người gọi đến là một dãy số lạ. Trì Sương nhìn cậu ấy ý bảo đợi một chút rồi đi ra ngoài nhận điện thoại.

“Ninh Ninh, tan làm rồi sao? Em có muốn anh đón em không?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc. Trước kia rất thích được người kia quan tâm chăm sóc nhưng bây giờ sự quan tâm này chỉ làm cho cô cảm thấy kinh tởm hơn mà thôi.

“Anh đừng gọi tôi là Ninh Ninh nữa, nghe rất ghê tởm.” Trì Sương cực kỳ chán ghét đối phương.

“Ninh Ninh, em đừng như vậy, chúng ta nói chuyện chút được không?”

“Tôi không có gì để nói với anh” Trì Sương đứng ở trong đại sảnh khách sạn hạ giọng nói chuyện, vừa dứt câu xong, Trì Sương lập tức cúp điện thoại.