Chương 2: Kiểm tra hàng hóa

Do không kịp đề phòng, lòng bàn tay lại dán lên một vật thể xa lạ, vừa nóng vừa to khiến Trì Sương vội vàng rút tay lại. Trong nháy mắt, gương mặt của cô cũng vì cái nóng bỏng đó mà như bốc cháy theo. Luống cuống đẩy người đàn ông ra, bước nhanh về phía trước, mắng một câu: “Đồ lưu manh!”

Cô cảm thấy lòng bàn tay của mình đột nhiên trở nên dính lại. Cảm giác hồi hộp làm cô bất giác nắm chặt lòng bàn tay đang đổ đầy mồ hôi.

Người đàn ông lại đuổi theo, đột nhiên bị mắng lưu manh nên có chút khó chịu, rõ ràng cô mới là người đưa ra ám chỉ trước mà: “Sao lại tức giận? Không phải em là người hỏi trước sao?”

Cô chỉ hỏi cậu ấy bao nhiêu tuổi thôi mà. Vấn đề đó đâu có gì mờ ám!

Trì Sương hung hăng trừng mắt nhìn cậu ấy một cái, đối phương lại nở nụ cười, bộ dạng nhếch khóe miệng đó có chút lưu manh. Trì Sương cảm thấy cậu ấy không bình thường, cô trừng cậu ấy, thế mà cậu ấy lại có thể cười vui vẻ như vậy.

Không phải biếи ŧɦái thì cũng là lưu manh.

“Chẳng lẽ không hài lòng? Vậy cho tôi thêm một cơ hội.” Người đàn ông chỉ vào nhà vệ sinh phía trước: “Tôi có thể cởϊ qυầи cho em kiểm tra.”

Nghe vậy, Trì Sương dừng bước đầy khϊếp sợ, nhìn người đàn ông không biết xấu hổ trước mắt. Toàn thân cô bất động, bộ dáng ngượng ngùng không thể che đậy. Cô tự trấn định lại, ngẩn cao đầu ngước mặt về phía cậu ấy: “Cậu dám cởi?”

Nếu hôm nay cô mà bị tên sinh viên đại học này dọa đến mức chạy trối chết, vậy thì hai mươi tám năm cơm cháo của cô đều đã trở nên vô ích rồi. Người đàn ông thu hết biểu cảm trên gương mặt của cô vào trong mắt, khuôn mặt lạnh lùng lại đỏ ửng, đồng tử lóe lên, nhìn bộ dạng cố chống đỡ của cô quá đáng yêu. Đôi khuyên nhẹ nhàng lay động, người đàn ông nhìn cô, trái tim cũng bị trêu chọc có chút gợn sóng.

“Đi thôi.” Người đàn ông kéo tay Trì Sương, dẫn cô vào phòng vệ sinh.

Lần đầu tiên trong đời cô đi vào nhà vệ sinh nam, mà còn là đi cùng một người đàn ông xa lạ vào nhà vệ sinh nam. Trong không gian phòng nhỏ hẹp này, nhìn hai tay cậu ấy đặt trên thắt lưng đang chậm rãi cởi khóa quần.

Trái tim Trì Sương đập thình thịch, mím môi, lòng bàn tay lại bắt đầu đổ mồ hôi.

Trì Sương đứng dựa vào vách ngăn đối diện với người đàn ông cao lớn, hai tay cô đặt sau lưng, khẩn trương làm tới lui một hành động đó là nắm chặt lại rồi lại buông ra. Nhìn động tác của người đàn ông, rất nhanh sau đó nút thắt lưng đã được mở ra, Trì Sương đã có thể nhìn thấy bên trong là chiếc qυầи ɭóŧ tối màu. Lúc cậu ấy cầm đến khóa kéo, dừng một chút, nhìn về phía Trì Sương: “Suy nghĩ kỹ rồi?”

“Nếu không muốn thì cậu cứ quên nó đi.” Nói xong, Trì Sương âm thầm ảo não vì chính mình tự làm khổ mình.

“Vậy thì không.” Nói xong, cậu ấy liền kéo khóa dây kéo xuống: “Mời em kiểm tra hàng hóa?”