Chương 4.4

Tống Viên nhanh chóng giúp cô tìm, chuẩn bị ôm đồ đến ký túc xá cô nói chuyện. Không ngờ nửa đường trời mưa, Trương Tuyết Nham gọi điện thoại muốn trì hoãn thời gian, sau khi kết nối, âm thanh Tống Viên thở hổn hển vang lên bên tai, nói: “Anh đang ở dưới tầng, mau xuống đi.”

Trương Tuyết Nham chạy xuống tầng, Tống Viên đứng ở cửa ký túc xá nữ, tóc ướt đẫm dán lên da đầu, áo gió trên người cũng ướt sũng.

“Làm gì mà gấp như vậy, anh nhìn xem, ướt hết rồi.” Trương Tuyết Nham chạy đến, lấy khăn tay ra đưa cho anh, “Đây, lau đi.”

Tống Viên cười nhưng không nói, thấy Trương Tuyết Nham thực sự không hiểu, anh mở hai tay ra, để lộ ra vết xám, “Bẩn.”

Đồng thời cúi đầu xuống.

Ánh mắt Trương Tuyết Nham chợt lóe lên, ký túc xá nữ sinh người đến người đi, thường là có người đi ngang qua đều nhìn sang bên này. Cô thật sự không chịu nổi, liền nhón chân lau mặt cho Tống Viên.

Một lần lau là trong nhiều năm.

Trương Tuyết Nham theo bản năng cầm khăn tay giúp Tống Viên lau mặt, vẫn theo thói quen từ cằm tới trán, cuối cùng lau nước ở trên tóc.

Đến khi mắt cô tiếp xúc với ánh mắt thâm trầm của Tống Viên, Trương Tuyết Nham mới tỉnh táo lại.

Tống Viên nhìn cô như vậy là có ý gì?

Cười nhạo sao? Cười nhạo chia tay ba năm mà cô vẫn còn yêu anh? Cười nhạo cô anh chỉ tùy tiện đối xử tốt một chút liền bị dắt mũi?

Giằng co kéo khóe miệng, Trương Tuyết Nham thu hồi ánh mắt, “Xin lỗi, trong lúc nhất thời lại quên mất chúng ta đã. . .”

Tống Viên đột nhiên lại bắt lấy cổ tay Trương Tuyết Nham, lực mạnh như có thể bóp nát xương, ánh mắt lại bắt đầu âm trầm, bộ dáng muốn ăn cô.

Mưa càng lúc càng lớn, mưa to bằng hạt đậu đỗ trên đường bê tông, nở hoa vào đêm đông lạnh lẽo.

A!

Mặt đất nổ tung.

Trương Tuyết Nham vẫn còn ngây người trong chốc lát, đến khi tiếng động cơ vang lên, cô mới phát hiện Tống Viên không biết từ lúc nào đã đi tới ghế lái khởi động xe.

“Ở đâu?” Anh nhìn Trương Tuyết Nham trong gương chiếu hậu, ánh mắt nặng nề như đêm đen kịt không ánh sáng, không thể nhìn thấy đáy.

Không biết Tống Viên hiện tại rốt cuộc muốn làm cái gì, Trương Tuyết Nham đợi một lúc mới xác nhận được anh muốn đưa cô về.

Nghĩ đến ý định ban đầu của mình khi trở về, cũng không muốn tranh chấp với Tống Viên khiến đôi bên trở nên không thoải mái, Trương Tuyết Nham thở dài, mở miệng nói: “Quốc Tế Kim Tùy.”

Lại lấy điện thoại ra gửi Wechat cho Tɧẩʍ ɖυyệt, “Tớ đột nhiên có việc gấp, phải rời đi trước đây.”

Tɧẩʍ ɖυyệt trả lời tin nhắn rất nhanh, “Làm sao vậy?”

Thêm một tin nữa, “Mọi người đều đang đợi cậu!”

Trương Tuyết Nham nháy mắt mấy cái, khóe mắt căng thẳng nhìn sau lưng Tống Viên nhìn anh lái xe, không biết nên giải thích như thế nào.

Chẳng lẽ nói không cẩn thận gặp được bạn trai cũ, hơn nữa bạn trai cũ vừa gặp mặt liền hôn cô, bây giờ còn muốn đưa cô về nhà?

Nghĩ lại liền cảm thấy thật buồn cười.

Đợi một lúc, Tɧẩʍ ɖυyệt không nhận được tin nhắn trả lời, buông ly rượu xuống gọi điện thoại cho Trương Tuyết Nham.

Trương Tuyết Nham nghe máy, “Alo.”

“Làm sao vậy?” Tɧẩʍ ɖυyệt gấp không chờ nổi hỏi.

“Không sao.” Nhìn Tống Viên một cái, trong gương chiếu hậu anh “Hừ” một tiếng, cằm khẽ nhếch lên vẽ ra một nụ cười trào phúng.

Giống như lại đang tức giận.

Rũ mắt xuống, trong lòng Trương Tuyết Nham vừa chua vừa xót, âm thanh cũng càng thêm trầm xuống, “Tớ đột nhiên có chút việc gấp phải về nhà, lần sau tớ sẽ mời lão Ngô ăn cơm bồi tội, cậu giúp tớ nói một tiếng.”

Dập điện thoại, Trương Tuyết Nham thậm chí còn tắt tiếng, nằm ở một góc.

Đến Quốc Tế Kim Tùy, vừa vào cổng, Tống Viên đã gõ tay lái, “Tòa nhà nào?”

“Tòa D.” Dừng một chút, “606.”

“Ừm.”

Lại cười lạnh một tiếng.

Tống Viên lái xe đến tòa nhà D thì dừng lại.

Trương Tuyết Nham mở cửa xe ra, thấy Tống Viên không nhúc nhích, cô dừng lại một chút, “Cảm ơn......Anh đưa tôi về nhà.”

Ngón út Tống viên dừng ở vô lăng, thỉnh thoảng lại gõ.

Đợi đến khi Trương Tuyết Nham xuống xe, mưa rơi trên người cô, lúc này anh mới thay đổi sắc mặt, thầm mắng một tiếng, cầm áo khoác ném ở một bên, sải bước xuống xe.

Giũ áo khoác ra, một tay trùm lên đầu Trương Tuyết Nham, Tống Viên tự nhiên ôm lấy bả vai cô, cẩn thận tránh khỏi vũng nước nhỏ trên đường, đi xuống dưới lầu.

Hơi thô lỗ kéo áo khoác ra, Tống Viên trực tiếp mặc trên người, cũng không thèm nhìn Trương Tuyết Nham, cứng rắn mở miệng, “Chút phong thái lịch thiệp này tôi vẫn có.”

Sau đó bước vào màn mưa ảm đạm.

Tác giả có lời muốn nói:

Trương Tuyết Nham: Tống Viên mặt anh có đau không, anh không cho em tham gia tụ họp với bạn bè, cưỡng ép đưa em về nhà lại còn dám khen bản thân phong thái lịch thiệp, mặt đâu?

Tống Viên: Không biết xấu hổ, yêu em.

Tác giả: Tống Viên cậu còn xả rác gây ô nhiễm môi trường như vậy nữa, cẩn thận độc thân suốt đời →→