Chương 2.1: Gặp lại

Chuông gió treo ở cửa kêu leng keng vài tiếng, Trương Tuyết Nham buông muỗng trong tay xuống, nhìn thời gian, 12 giờ 30, anh ta đến sớm hơn 15 phút.

Ngẩng đầu lên, quả nhiên người đến giống với ảnh chụp trên điện thoại, anh ta cao khoảng 1m75, mặt tròn, có chút béo, mặc một bộ vest trong thời tiết lạnh giá, cũng không biết anh ta có cảm thấy lạnh hay không.

Thấy anh ta nhìn khắp nơi, Trương Tuyết Nham thở dài, đứng lên vẫy tay, dẫn người đàn ông mặt tròn ngồi xuống.

“Cô. . . xin chào.”

Người đàn ông mặt tròn nhìn thấy Trương Tuyết Nham, trong mắt hiện lên vẻ kinh diễm, đôi tay mất tự nhiên nắm chặt cổ tay áo, nét mặt có chút chật vật, lại có chút chột dạ.

“Xin chào.” Trương Tuyết Nham liếc nhìn người đàn ông, sau đó cũng không mở miệng nói chuyện.

Người đàn ông mặt tròn lại cười một chút, dáng vẻ vẫn rụt rè, giọng nói khẩn trương, nói chuyện lắp bắp.

“Tôi tên Lưu. . .Lưu Khắc Văn, là Khắc trong ,Văn trong văn học.”

“Trương Tuyết Nham.”

Giống như bị thái độ lạnh nhạt của Trương Tuyết Nham đả kích, người đàn ông có chút xấu hổ, một lát sau, anh ta nắm chặt lấy cổ tay áo, dáng vẻ mất tự nhiên cùng sự khẩn trương.

“Tên của cô. . . rất dễ nghe.”

“Tên của anh cũng vậy.” Trương Tuyết Nham vẫn lạnh nhạt như cũ, không nói nhiều hơn một lời.

Vào đông, ngày Tết càng đến gần, nhà ăn thỉnh thoảng có người lui tới, cửa chuông gió vô cùng náo nhiệt, duy nhất không khí chỗ bọn họ ngồi vô cùng xấu hổ.

Trương Tuyết Nham chưa từng có thái độ quá thân thiết, nếu không phải tối hôm qua Thẩm nữ sĩ âm thầm dạy dỗ nếu cô không đi sẽ không nghe lời cô nói nữa, căn bản hôm nay cô không định đến đây.

Hơn nữa cô biết bản thân mình hiện tại không có biện pháp bắt đầu một mối quan hệ nam nữ khác phái.

Năm đó Tống Viên đem theo sự đả kích sớm đã đánh bại cô, cô căn bản không có cách nào đi yêu người khác hoặc đón nhận một mối tình cảm mới.

Bình tĩnh khuấy ly cà phê trên tay, Trương Tuyết Nham nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hôm nay thời tiết không được tốt lắm, buổi sáng ra cửa đã bị Thẩm nữ sĩ ồn ào nói phải mang ô, hiện tại nhìn sắc trời bên ngoài, dáng vẻ như trời sắp mưa.

Chỉ là sáng nay bị Thẩm nữ sĩ lải nhải khiến trong lòng cô thấy phiền nên cái gì cũng không cầm đi.

Không muốn dành nhiều nhiều thời gian cho người đàn ông này, cô cụp mắt xuống, đẩy thực đơn trên bàn đến chỗ anh ta.

"Anh gọi món đi.”

Người đàn ông có chút kinh sợ mà nhận lấy, thấy trước mặt Trương Tuyết Nham chỉ có một ly cà phê, anh nhéo một góc của thực đơn nói, “Cái kia, cô, cô muốn ăn gì?”

Trương Tuyết Nham nâng má ngữ khí nhàn nhạt, “Tôi cái gì cũng được, quan trọng anh muốn ăn gì.”

“Ồ ồ. . .” người đàn ông lại cười gượng, cẩm thực đơn nghĩ tới nghĩ lui, “Cái kia, tôi, vậy tôi và cô giống nhau đi.”

Trương Tuyết Nham không sao cả gật đầu, câu được câu không nói chuyện với người đàn ông, chờ đến khi đồ ăn rốt cuộc cũng bưng lên, cô mới thở phải nhẹ nhõm, yên lặng mà ăn.

Người đàn ông giống như vẫn còn xấu hổ cùng khẩn trương, nhưng thấy Trương Tuyết Nham không nói lời nào cũng nhắm miệng lại, chẳng qua một lát lại ngẩng đầu lên nhìn cô.

Trương Tuyết Nham làm bộ không nhìn thấy, một bữa cơm trong sự trầm mặc cuối cùng cũng ăn xong.

Sau khi ăn xong, hai người lại nhìn nhau không nói gì ngồi một lát. Người đến nhà ăn càng ngày càng nhiều, người phục vụ đi tới thương lượng có thể nhường chỗ cho vị khách khác hay không.

Trương Tuyết Nham liếc mắt nhìn người đàn ông, người đàn ông co quắp mà cười, hơi há mồm muốn giải thích, Trương Tuyết Nham lại mở miệng trước, “Có thể, chúng tôi hiện tại muốn tính tiền.”

Chờ đến khi ngược phụ vụ báo giá cả, cô liền mở miệng, “Chia đôi đi.”

Người đàn ông liền tục lắc đầu, “Không cần, không cần, tôi mời cô, loại chuyện này làm gì có đạo lý để nhà gái tính tiền.”

Nói xong lại cẩn thận nhìn Trương Tuyết Nham, “Có thể lưu lại phương thức liên hệ không?”

Đang ở quầy thu ngân, ánh mắt người phụ vụ liếc mắt nhìn hai người Trương Tuyết Nham, động tác trên tay chậm vài phần.

“Hai vị đang hẹn hò?”

“Đúng vậy.” Người đàn ông có vẻ hơi mất tự nhiên, vài lần lấy di động ra trả tiền nhưng đều không thành công.

Ánh mắt người phục vụ dừng lại trên mặt Trương Tuyết Nham, nhìn người đàn ông, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, “Thực xin lỗi, vừa rồi chúng tôi không biết hai vị đang hẹn hò, hiện tại liền sắp xếp bàn khác cho hai vị, hai vị có thể. . .”

“Không cần.”

Trương Tuyết Nham chịu không nổi cảnh tượng như vậy, mở miệng đánh gãy lời người phụ vụ nói.

Cô lấy di động ra lướt qua người đàn ông nhanh chóng mà thanh toán tiền, đang chuẩn bị đi ra ngoài, người đàn ông lại giữ tay cô lại.

“Anh làm gì vậy?” Trương Tuyết Nham nhíu mày, mặt lập tức lạnh xuống.

“Xin, xin lỗi!” người đàn ông vội vàng xin lỗi, thật cẩn thận nhìn Trương Tuyết Nham, “. . . Chúng ta có thể lưu lại phương thức liên lạc không?”

Trương Tuyết Nham nhíu mày, nghĩ đến vẻ mặt mong chờ của Thẩm nữ sĩ buổi sáng lúc cô ra cửa, ma xui quỷ khiến liền gật dầu, để lại wechat cho người đàn ông.

“Trương Tuyết Nham?” bả vai đột nhiên bị chụp một cái, thanh âm nói chuyện có chút chần chờ.

Trương tuyết Nham xoay người lại, người trước mặt có mái tóc dài, trang điểm tinh xảo.

Cô cười nói, “Tɧẩʍ ɖυyệt.”