Chương 2.2

“Thật sự là cậu sao.”

Trên mặt Tɧẩʍ ɖυyệt đầy sự ngạc nhiên, giây tiếp theo đột nhiên ôm lấy cô, đấm cô một chút, “Cậu là đồ hỗn đản, mấy năm nay chết ở nơi nào, tớ còn tưởng cậu mất tích rồi.”

Lại đẩy cô ra nhìn kỹ, túm lấy cổ áo lông của Trương tuyết Nham uy hϊếp, “Hỗn đản hỗn đản, nhanh nói đi, mấy năm nay cậu đi đâu, vì cái gì không cùng bọn tớ liên lạc, thật sự tức chết tớ mà!”

Trương Tuyết Nham nhịn không được bật cười, đôi mắt cong lên hình ánh trăng non, “Thì ra cậu vẫn không thay đổi, không nghĩ đến cậu vẫn là dáng vẻ cũ.”

Lại nhìn người đàn ông một cái, gật đầu, lôi kéo Tɧẩʍ ɖυyệt đi qua một bên, “Tớ không có gì, chỉ là năm đó tốt nghiệp không cẩn thận có việc ngoài ý muốn, các phương thức liên lạc đều bị mất hết.”

Sợ Tɧẩʍ ɖυyệt lại truy vấn, cô kéo tay Tɧẩʍ ɖυyệt, “Cậu biết mà, tớ đối với mấy con số vốn không nhớ rõ, trước nay đều không học thuộc số điện thoại, cho nên phương thức liên lạc của các cậu tớ đều không nhớ ra.”

“Mấy năm nay bởi vì nguyên nhân công việc cũng vẫn không về nhà, lúc này mới không liên hệ với người nhà. Nhưng bây giờ không phải đã gặp nhau rồi sao, đúng rồi mấy năm nay cậu thế nào, nam thần của cậu, đã theo đuổi được chưa?”

Cô đề cập đến vấn đề mà trước đây Tɧẩʍ ɖυyệt hay nói đên.

“Đó là điều đương nhiên.” Nói đến quý Phong Tây, Tɧẩʍ ɖυyệt lập tức quên mất chuyện khác, nói chuyện liến thoắng, “Tớ là ai, quý Phong Tây ban đầu đối với tớ còn khinh thường, hiện tại không phải còn đi sau tớ gọi bà xã ngắn bà xã dài sao, nếu không phải nhìn anh ấy đáng thương, tớ còn lâu mới gả cho anh ấy.”

“Hắc hắc, đúng lúc gặp được cậu, nhất định cậu phải đến làm phù dâu cho tớ.” Cô ấy lôi kéo cánh tay Trương Tuyết Nham, vẻ mặt cười hạnh phúc.

“Được.” Trương Tuyết Nham cũng mím moi cười, “Chúc mừng cậu.”

Nhìn người đàn ông chào hỏi, cô gật đầu, “Gặp lại sau.”

Tɧẩʍ ɖυyệt tò mò, nhìn bóng dáng người đàn ông, “Cái kia, người đó là ai? Tớ vừa mới nghe thấy anh ta muốn xin phương thức liên lạc của cậu?”

Trương Tuyết Nham cười khổ, “Là đối tượng xem mắt.”

“Anh ta?” Tɧẩʍ ɖυyệt cau mày, “Đối tượng xem mắt, cậu nói thật hay giả? Tớ cảm thấy giống như giám đốc phỏng vấn công nhân, không nói cái khác nhưng khí chất cũng quá kém rồi.”

Lại hoài nghi nhìn Trương Tuyết Nham, “Cậu xem đi, cậu luôn mắt cao hơn đầu, năm đó nhiều người theo đuổi như vậy cung không chịu đồng ý ai, ngay cả Nghiêm. . .”

“Mắt cao hơn đầu là nghĩa xấu được chưa.”

Trương Tuyết Nham theo thói quen tính sửa thói quen dùng từ của Tɧẩʍ ɖυyệt, làm bộ không nghe thấy vế sau Tɧẩʍ ɖυyệt nói. Cuối cùng nhìn thoáng qua bóng dáng người đàn ông, ngữ khí nhàn nhạt nói, “Anh ta khá tốt.”

“Hừ.”

Tɧẩʍ ɖυyệt hướng mắt lên trợn trắng nói, “Ánh mắt của cậu cảm thấy anh ta anh ta khá tốt sao?”

Nói xong lại cảm thấy kinh ngạc, kéo tay Trương Tuyết Nham bắt đầu dùng sức, “Cậu sẽ không thật sự coi trọng anh ta chứ? Nếu như cậu muốn tớ có thể giới thiệu người cho cậu, chính là anh họ của tớ, nói về diện mạo, thân hình, bằng cấp, tài sản, có thể ném xa người đàn ông kia vài cây số rồi, vừa lúc hôm nay anh ấy ở đây, tớ hiện tại liền gọi anh ấy đến.”

Còn chưa nói xong, cô ấy đã móc điện thoại ra chuẩn bị gọi điện.

Trương Tuyết Nham dở khóc dở cười, đè lại vẻ mặt oán giận của Tɧẩʍ ɖυyệt, “Được được, tớ không phải chỉ nói là đối tượng xem mắt sao, cũng chưa nói là đồng ý, cậu gấp cái gì.”

Đoạt lấy di động của cô ấy, thấy trên màn hình điện thoại hiển thị đnag kết nối, cô liền cắt đứt máy thuận tay lưu số mình lại, lại thêm wechat, “Cho phương thức liên lạc của anh họ cậu, cậu không sợ bị bị đánh sao?”

Dừng một chút lại nói, “Cậu cũng đừng gấp, tớ tạm thời chưa muốn kết hôn cũng chưa tính toán tìm bạn trai, chỉ là mẹ tớ suốt ruột mà thôi, anh họ cậu, vẫn nên giữ lại cho người khác đi.”

Tɧẩʍ ɖυyệt bĩu môi, “Ai bảo anh ấy vẫn luôn làm con nhà người ta đâu, hừ, mấy năm nay tớ cùng anh ấy nói chuyện, mấy năm trước, chúng ta còn là bạn bè, tớ thật phiền muốn chết đến chỗ nào có người đều nói tớ xem anh họ như thế nào, cậu nói có phiền hay không?”

“Nhưng mà, anh họ quả thật không tồi, độc thân còn chưa lập gia đình, cao to đẹp trai, mấy năm nay chỉ có công việc chưa yêu ai, càng không nói đến yêu thích cổ quái gì, nếu không hai người gặp mặt một chút.”

Trương Tuyết Nham xua tay cự tuyệt, “Cậu tha cho tớ được không, nói đến chuyện cậu kết hôn, thời gian kết hôn sao? Ở chỗ nào? Nhà cậu hay nhà anh ta?”

“Hừ!” Tɧẩʍ ɖυyệt bĩu môi, nhìn Trương Tuyết Nham trốn tránh cũng không để bụng, theo thói quan tựa vào vai cô, “Hôn lễ của bon tớ tổ chức vào tháng giêng, ở nhà tớ. Nhưng hai việc này không liên quan, vừa vặn cậu có thể làm phù dâu cho tớ, tớ lại đem anh họ đến làm phù rể, hai người đã gặp mặt nhau trong hôn lễ, nếu như nhìn thuận mắt, tớ chính là bà mối rồi, lúc đó cần phải có tiền biếu.”

“Hơn nữa chúng ta năm đó còn hứa sẽ làm phù dâu cho nhau.” Cô ấy lại nhìn chằm chằm Trương Tuyết Nham, dáng vẻ sợ cô quên hoặc đã thay đổi.

Trương Tuyết Nham cười khổ, có thể thấy được ý nghĩ đem cô giới thiệu cho anh họ của cô ấy bất biến như thế nào.

Cô không tính toán cùng Tɧẩʍ ɖυyệt tiếp tục nói về vấn đề này.

“Tớ 2 năm rồi chưa về nhà, ban đầu định hai ngày nữa đến trường học thăm thầy cô giáo, thuận tiện xin phương thức liên hệ của các cậu, không nghĩ đến hôm nay lại gặp được ở đây. Bạn học trước kia, cậu vẫn còn liên lạc chứ?”

“Tất nhiên.” Tɧẩʍ ɖυyệt nói xong liền gật đầu, “Tớ đã quên nói, hôm nay đúng lúc là ngày chúng tớ hợp mặt, bọn họ nếu thấy cậu đến nhất định sẽ vui sướиɠ.”