Chương 3.1: Nam chính

Địa điểm họp lớp là ở trong một khách sạn duy nhất trong quận được cho là khách sạn ba sao.

Khi Tɧẩʍ ɖυyệt kéo Trương Tuyết Nham đến, bên trong đã sớm có tiếng người ồn ào.

Tɧẩʍ ɖυyệt đứng ở cửa vỗ cánh cửa, đôi tay làm hình dạng cái loa, “Các bạn học, các bạn học, nhìn xem tớ mang ai đến đây.”

Không khí ồn ào lập tức yên tĩnh xuống, nhìn thấy Trương Tuyết Nham phía sau Tɧẩʍ ɖυyệt, lập tức có người kinh hô một tiếng, “Mẹ nó, vẫn là Tɧẩʍ ɖυyệt tuyệt vời, lớp chúng ta hơn 70 người đều không tìm thấy phương thức liên hệ của Trương Tuyết Nham, còn tưởng năm nay tụ hội Trương Tuyết Nham vẫn vắng mặt như cũ, không nghĩ đến người này lại vô thanh vô thức liền đem người mang đến.”

“Tớ là ai.” Tɧẩʍ ɖυyệt rất đắc ý, túm lấy cánh tay Trương Tuyết Nham đi vào, “Ai bảo bọn tớ là chị em tốt, quan hệ rất thân thiết chứ.”

Trương Tuyết Nham nỗ lực phân biệt mỗi người trong phòng, nghiêm túc chào hỏi.

Thắng đến khi dừng lại, cô nhìn về phía người đàn ông cao lớn, vẻ mặt cao ngạo đang đứng cầm ly rượu, mỉm cười chào hỏi một cách hào phóng, “Lớp trưởng, đã lâu không gặp.”

Nghiêm Tố Quang nhìn Trương Tuyết Nham, khuôn mặt tuấn tú hiện lên nụ cười, cầm lấy ba ly rượu đặt trước mặt Trương Tuyết Nham, vẻ mặt bỡn cợt, “Hoa khôi đúng là đã lâu không nhìn thấy, nhưng chúng ta là bạn học vẫn luôn liên lạc với nhau hàng ngày, hàng tháng hàng năm.”

Uống một ngụm rượu, Nghiêm Quang Tố vén tay áo lên, “Xin mời, người vẫn luôn vứt bỏ lớp 13 chúng tôi mà đi biệt tăm biệt tích, uống ba ly rượu này, chuyện trước kia cậu không tham gia chúng tôi liền xóa bỏ, thế nào?”

Lại là hoa khôi, Trương Tuyết Nham đột nhiên nhớ đến danh hiệu này do Nghiêm Tố Quang truyền ra.

Cô dở khóc dở cười lắc đầu, Trương Tuyết Nham nhìn ba ly rượu đặt trước mặt Nghiêm Tố Quang, “Được, tớ uống, liền xóa bỏ toàn bộ.”

Nghiêm Tố Quang vẫn luôn là lớp trưởng của lớp 13, nói chuyện tự nhiên lại mạnh mẽ, chỉ là lúc này anh ta không trực tiếp nói gì, thay vào đó, anh ta sờ cằm suy nghĩ một chút, sau đó liếc mắt nhìn xung quanh, “Các bạn, các bạn nghĩ thế nào?”

Cao trung 13 ban đều biết Trương Tuyết Nham có mấy đặc điểm lớn, lớn lên rất xinh đẹp, tính cách chảnh và dị ứng với cồn.

Ngay cả những người tốt nghiệp cao trung cũng được phục vụ nước trà.

Thấy tư thế Trương Tuyết Nham uống rượu, phía dưới tất nhiên reo hò, mỗi người đều muốn đi lên vây xem, mồm năm miệng mười nói, “Thật sự uống? Trương Tuyết Nham cậu uống được không? Nếu không thì dùng trà thay rượu?”

Nghiêm Tố Quang dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn Trương Tuyết Nham, chờ Trương Tuyết Nham trả lời.

Tɧẩʍ ɖυyệt cũng không yên tâm mà đi đến, bưng một ly lên, “Cậu bị dị ứng cồn, còn ba ly nữa chứ, không muốn sống nữa hả, tớ uống thay cậu.”

“Không cần.” Trương Tuyết Nham xua tay, bưng chén rượu kính một vòng, “Các bạn, thật sự xin lỗi, các cậu cũng biết con người tớ có nhiều tật xấu, bởi vì chuyện cá nhân nên không liên hệ cùng gia đình, hai năm trước lại không về nhà, lúc đó mới cùng gia đình chặt đứt liên lạc, trước tiên tớ kính ly rượu, hy vọng mọi người có thể tha thứ cho tớ.”