Chương 3: Bị phát hiện rồi (H nhỏ)

Ngay khi đang làʍ t̠ìиɦ với Lâm Tuyết trong lớp, Chu Cẩn Hiên nhận ra có người nhìn trộm phía sau mình, anh nhìn chiếc váy màu vàng nhạt lộ ra qua khe cửa bị đẩy ra, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Cô gái từ đâu đến mà lại có gan nhìn trộm sεメ của người khác. Nếu muốn xem thì xem, anh ta cố tình vỗ vài cái vào côn ŧᏂịŧ sau cánh cửa. Quả nhiên khi nhìn thấy bàn tay nhỏ bé đang đặt trên cửa, anh sốt ruột sờ soạng hạ bộ của mình.

Lại là một cô gái dâʍ đãиɠ muốn bị làm?

Anh suy nghĩ bậy bạ, Chu Cẩn Hiên càng cố gắng dùng sức làm Lâm Tuyết, sau lần thứ hai xuất tinh, anh tự mình du dọn xong, hôm nay tâm tình rất thỏa mãn, còn chưa kịp bắt lấy cái người hung ác nhìn trộm kia.

Biết mùi vị của đồ ăn rồi, anh biết, cô nhất định sẽ tới.

Nhìn thấy hai người trong phòng học đã xong, Lục Tiểu Trà nhanh chóng chạy về phòng ngủ.

Tim cô đập thình thịch không ngừng, vừa rồi cô còn tưởng rằng mình đã bị phát hiện khi người đàn ông liếc nhìn cô từ cửa sau, quả nhiên chính là Chu Cẩn Hiên.

Anh vẫn mang khuôn mặt tuấn tú như vậy, chiếc áo sơ mi trắng trên người càng tôn lên vẻ đẹp trai của anh, bên dưới lộ ra thứ có kích thước đáng kinh ngạc, đường gân nổi lên, bám chặt vào bụng dưới, to và dài.

Cô nằm ở trên giường, không khỏi thở nhẹ một tiếng, vươn tay chạm vào vùng đất giữa hai chân, một mảnh ẩm ướt trong suốt.

Khẽ chạm vào côn ŧᏂịŧ của chính mình, mới nhớ tới cái khe hở của cô gái vừa rồi lộ ra một màu hồng nhạt. Côn ŧᏂịŧ màu tím đen đang chạy nước rút trong đó, cái lỗ nhỏ như vậy sao có thể chứa được thứ to lớn như vậy được?

Cô càng cảm thấy ngứa ngáy, đưa ngón giữa vào trong u cốc, nghĩ tới gậy thịt to lớn ra vào lỗ nhỏ vừa nông vừa sâu, tưởng tượng Chu Cẩm Cẩn Hiên đang chơi đùa mình.

“A…tiền bối!” Một luồng sáng trắng xẹt qua đầu cô, cô thực sự đã đạt kɧoáı ©ảʍ.

Lục Tiểu Trà đỏ mặt đem chiếc qυầи ɭóŧ ướt đẫm nước đi giặt, sao cô có thể trở nên dâʍ đãиɠ như vậy chứ?

Trần Nhất Nhất quả thực là một fan cuồng nhiệt của Chu Cẩn Hiên. Cô ấy đã sớm phát hiện rằng tiền bối Chu sẽ đến sân bóng rổ cạnh cổng trường phía nam để tập bóng lúc 6 giờ chiều, nên đã lôi kéo Lục Tiểu Trà đi cùng, thân dưới trần trụi, cô không dám nhìn thẳng vào anh.

Mấy ngày nay, vô mơ về cảnh xuân ở lớp học ấy.

Chu Cẩn Hiên không ngừng đâm vào người cô gái kia, dùng tay xoa nắn bộ ngực đầy đặn của cô gái, cô gái quay người lại hôn anh.

Lục Tiểu Trà đột nhiên phát hiện ra rằng cô gái trong giấc mơ hóa ra chính là bộ dạng của mình. Cô bị làm sao vậy? Tại sao lại mơ thấy mình quan hệ tìиɧ ɖu͙© với Chu Cẩn Hiên chứ?

Sau khi tỉnh lại, phía dưới đã ướt đẫm một mảng, dư âm của cao trào trong giấc mộng vẫn còn đang lan tràn khắp cơ thể cô.

Bất giác đã gần một tháng trôi qua, ngày Quốc khánh đã đến.

Lục Tiểu Trà hỏi thăm bố mẹ sớm, nhưng cô sẽ không về vào ngày Quốc khánh, thứ nhất là khó mua vé, thứ hai là điều kiện gia đình không tốt, cô nên tiết kiệm một chút.

Vào đêm mùng 3, cô lại đến phòng học cũ cạnh thư viện, và nghe thấy tiếng thở hổn hển quen thuộc của một người đàn ông và tiếng rêи ɾỉ kìm nén của một người phụ nữ.

Đáng lẽ cả hai đã đến lúc kết thúc, tay người đàn ông vỗ mông cô gái, côn ŧᏂịŧ điên cuồng đút vào trong cái lỗ nhỏ kia. Cô gái nghiêng đầu, miệng vô thức chảy nước miếng rồi trượt xuống bàn, mông nâng lên, ngửa cổ giữ chặt cái bàn bằng cả hai tay rồi hét lên :

"Tiền bối...Tiền bối...Em không thể chịu nổi nữa rồi. Từ từ, chầm chậm thôi…”

Người đàn ông áp vào vòng eo thon thả của người phụ nữ, cảm thấy lối đi của cô ta bắt đầu thu hẹp lại.

Hôm nay, âʍ ɦộ của cô gái không quá chặt, không có nhiều nước, và cũng không có gì đặc biệt thú vị, anh rút côn ŧᏂịŧ ra và rồi ra lệnh cho cô ta : “Liếʍ cho tôi.” Cô gái quỳ xuống trước mặt anh, ngoan ngoãn cầm dươиɠ ѵậŧ to lớn cho vào miệng.

“Miệng ở trên thoải mái hơn!” Chu Cẩn Hiên nghĩ nghĩ, liền ấn đầu người phụ nữ thúc mạnh, bắn mấy phát thật sâu vào miệng cô ta.

Cô gái mắt lờ mờ, nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh.

Chu Cẩn Hiên dùng giấy lau đi nửa dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc của mình, vô tình liếc mắt nhìn ngoài cửa. Cô lại đến rồi, lần này anh nhất định phải bắt được cô.

“Chúng chia nhau ra để về, cô ở lại đây một chút nữa đi.” Anh lạnh lùng nói với cô gái kia.

Anh nhanh chóng mặc quần vào, sửa soạn bản thân rồi bước ra ngoài với đôi chân dài miên man.

Lục Tiểu Trà nhanh chóng chạy xuống cầu thang, do chạy nhanh quá mà vô tình ngã xuống cầu thang “bịch…bịch..”

Chu Cẩn Hiên bế cô lên từ phía sau, nhìn khuôn mặt của cô vài lần, rồi nở một nụ cười rạng rỡ :

“Là em à.?”