Chương 4: “Em không mặc qυầи ɭóŧ?”

Anh đã từng gặp qua cô.

Đầu năm học, anh từng làʍ t̠ìиɦ với hoa khôi bên kinh tế một đêm, cô ấy liền làm nũng quấn quít lấy anh, bắt anh giúp cô ấy dọn đồ, anh đã đồng ý.

Lúc đi xuống lầu, anh gặp một nữ sinh mặc chiếc váy màu vàng nhạt, màu quần áo rất sáng mắt, anh ngẩng đầu lên liếc nhìn cô ấy một cái, vật nhỏ này liền bị mê hoặc ngã sấp xuống.

Anh đỡ lấy cô ấy, nhìn cô cười cười, vật nhỏ liền cứ thể đỏ mặt không dám nhìn vào mắt anh, anh nổi hứng muốn trêu chọc, xoa eo cô ấy vài cái, đúng là không tồi, thắt lưng tinh tế.

Hehe, hiện tại xem ra vật nhỏ này đã yêu anh mất rồi, lần trước còn coi trộm anh làʍ t̠ìиɦ, anh ôm cô lên, dùng lực không nhẹ không nặng xoa quanh mông cô một phen.

"Em có sao không? Em ngã ở chỗ nào vậy?"

"Không có việc gì, không có việc gì." Tiểu Trà lần đầu tiên được ở gần nam sinh đến như vậy, cả lỗ tai đều đỏ ửng, muốn từ trên người anh đứng dậy.

“Đau không?” Chu Cẩn Hiên nhẹ nhàng hỏi, cảm giác không tồi, anh cảm thấy được hạ thân có chút dựng lên.

Cuộc làʍ t̠ìиɦ vừa rồi thật không dễ chịu, cô gái kia rất thoải mái, nhưng anh chưa thỏa mãn, anh luôn cảm thấy hình như thiếu điều gì đó.

Chu Cẩn Hiên bắt đầu ăn thịt từ năm mười sáu tuổi, anh luôn có ham muốn tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt, kỹ năng vô cùng điêu luyện, dưới sự vuốt ve của mình cô gái trong vòng tay anh toàn thân nhanh chóng mềm nhũn.

Anh dò xét áo cô gái dọc từ dưới lên trên, đυ.ng phải một đôi thỏ trắng, mềm mềm, hai hạt đậu nhỏ ở dưới lòng bàn tay của hắn nhanh chóng dựng đứng.

“Em không mặc qυầи ɭóŧ?” Anh khàn giọng hỏi.

Tiểu Trà xấu hổ, cuống quýt, vội vàng thoát khỏi bàn tay đang làm loạn của anh, miệng không ngừng nói: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.”

Thật thú vị, là anh cố tình sờ soạng cô, cô lại xin lỗi, xin lỗi cái gì?

Không nên theo dõi anh cùng nữ sinh khác làʍ t̠ìиɦ?

Anh thấy đôi mắt to tròn của cô gái bất lực nhìn mình, nước mắt cũng đang chực trào ra, lòng anh chợt dịu lại, quên đi, tha cho cô ấy đi.

Một tiểu xử nữ, đối với mọi thứ đều có một lòng hiếu kỳ mãnh liệt.

Anh từ từ buông tay ra, nhưng Tiểu Trà lại đứng không đứng vững, suýt nữa té ngã, vừa rồi sợ rằng cô thật sự đã bị trẹo chân rồi, nhưng cô sợ Chu Cẩn Hiên tưởng rằng cô đang giả bộ, liền cắn chặt môi dưới, không dám khóc.

“Tiền bối Chu, anh đi trước đi.” Sau khi anh rời đi, cô chính mình nhịn đau, từng bước trở về ký túc xá.

Chu Cẩn Hiên "Ồ" lên một tiếng: "Biết anh!"

"Tên em là gì? Khoa nào?"

"Lục Tiểu Trà, khoa ngoại ngữ."

Học trưởng hỏi xong rồi, sao vẫn chưa chịu rời đi? Chân của Tiểu Trà vô cùng đau đớn, trong lòng thầm oan thán.