Chương 5: Mấy ngày nay ở trong nhà của anh đi

Chu Cẩn Hiên nhanh chóng nhận ra cô có điều gì đó không ổn.

"Em có chuyện gì vậy? Để anh xem."

Tiểu Trà lắc đầu: "Không sao."

"Để anh xem."

Anh vén váy trên mắt cá chân của cô lên, phát hiện mắt cá chân của cô bị sưng, cau mày nói: “Phải đến bệnh viện, không sẽ bị gãy xương.”

“Không, em không sao." Tiểu Trà lo lắng đến mức bật khóc. Bố cô chỉ là công nhân ở công trường xây dựng, mẹ cô ấy già yếu, bệnh tật. Tiền sinh hoạt mỗi tháng của cô chỉ có 400 nhân dân tệ, nếu đi đến bệnh viện tháng ngày sau đó của cô phải sống thế nào.

Tất cả là lỗi của cô, chạy đến lớp học nhìn trộm Chu Cẩn Hiên làʍ t̠ìиɦ, mới bị tai bay vạ gió, trong lòng vừa mắc cỡ, vừa thẹn, òa lên khóc.

Chu Cẩn Hiên thở dài, nghĩ rằng cô sợ đau, cúi xuống ôm lấy Tiểu Trà, ấm áp nói: “Đừng sợ, anh sẽ đi cùng em.”

Đi đến bãi đậu xe của trường, Tiểu Trà ôm eo Chu Cẩn Hiên, vùi đầu trong vòng tay anh, cô sợ gặp phải người quen.

Chu Cẩn Hiên ngửi thấy hương vị tươi mát của cô gái trong lòng, không giống mùi nước hoa, có chút hơi giống mùi sữa.

Anh cảm thấy thân dưới có chút ngẩng cao đầu.

Tiểu Trà nói: "Học trưởng Chu, em không muốn đến bệnh viện. Anh có thể đưa en đến hiệu thuốc ở Nam Môn được không, em đến mua lọ thuốc mỡ là được rồi.”

400 tệ đi bệnh viện một lần liền hết, mua một lọ thuốc mỡ rẻ nhất cũng chỉ mất vài tệ.

Chu Cẩn Hiêm trực tiếp mở cửa xe, đưa cô vào trong, thắt dây an toàn, đi đến bệnh viện hạng ba tốt nhất.

Sau chụp phim, xương cốt không có gì quá nghiêm trọng, nhưng bị bong gân rất nặng, cần phải nghỉ ngơi hai ngày.

Sau khi nghe bác sĩ dặn dò, Tiểu Trà nhìn danh sách thuốc trong tay Chu Cẩn Hiên, nước mắt từng giọt một nhỏ xuống, nghẹn ngào hỏi: “Tiền bối Chu, hết bao nhiêu tiền?”

Chu Cẩn Hiên liếc mắt nhìn cô một cái rồi nhẹ nói. : "675."

Anh có chút tức giận, cô không nghĩ làm thế nào để khôi phục tốt, lại còn hỏi chuyện tiền bạc?

“675?” Tiểu Trà muốn khóc nhưng không ra nước mắt, cũng phải mất gần hai tháng tiền ăn mới dành dụm đủ.

"Em …em có thể trả góp cho anh được không? Em mỗi tháng sẽ trả cho anh 100 tệ." Tiểu Trà hạ giọng.

Cô nghĩ đi nghĩ lại, 300 tệ cũng đủ cho cô sinh hoạt trong một tháng, đây là kế hoạch dài nhất trả lại tiền cho anh, sau đó cô sẽ đến phòng thực hành làm một số công việc bán thời gian, chắc hẳn rất nhanh sẽ trả hết nợ.

Cha mẹ cô trước đây không cho cô làm công việc bán thời gian, nói tính cách của cô, dễ bị người khác lừa.

Tuy nhiên, cô không muốn nợ người khác một chút nào, đặc biệt là người đàn ông này, dù có chút hảo cảm, nhưng Tiểu Trà vẫn có chút hối hận, nếu hôm nay không phải bị ma xui quỷ khiến cô cũng không đến phòng học.

Chu Cẩn Hiên cao giọng đáp: "Trả góp? Cũng không dễ đâu."

Trong thâm tâm Tiểu Trà lên tiếng, đúng vậy, học trưởng Chu cùng cô vẫn là học sinh, anh hẳn là có chuyện cần dùng đến tiền.

“Vậy thì em sẽ mượn của bạn học, trả lại sớm hơn cho anh được không?” Cô đáng thương nhìn anh.

“Em có biết nấu ăn không?” Chu Cẩn Hiên lãnh đạm đáp, Tiểu Trà gật đầu, cô không chỉ biết nấu ăn mà đồ ăn cô nấu còn đặc biệt ngon.

“Ừm, như vậy đi mấy ngày nay, em sẽ ở lại nhà của anh, giúp anh nấu cơm, như vậy không cần trả lại tiền cho anh, coi như thù lao anh trả cho em.”