Chương 2: Tin tức tố mùi bạc hà

Không phải là bảo cậu chọn chỗ trống sao? Tôi không phải là người?

Cố Phóng ậm ừ, xấu hổ mím môi: "Cạnh cửa sổ thông thoáng hơn. Xin lỗi đã làm phiền cậu."

Trần Nghệ: "....." Vậy tại sao cậu không chọn chỗ gần cửa sổ nhất?

Lão Đỗ nhìn thoáng qua vị trí kia, đánh giá một lát, cảm thấy cũng hợp lý: "Vậy thì Cố Phóng ngồi chỗ đó đi. Thoáng mát. Trần Nghị, cậu thu dọn đồ đạc, lát nữa chuyển sang chỗ cạnh Tiêu Viễn Sơn. Chỗ cạnh cậu ta không phải còn trống sao? Hai người các cậu chơi với nhau cũng khá tốt."

Cách lối đi nhỏ, Trần Nghệ và Tiêu Viễn Sơn nhìn nhau trong chốc lát, muốn nói lại thôi. Dưới ánh mắt uy nghiêm của lão Đỗ, cậu đem ghế dựa đặt lên bàn rồi ôm sang chỗ Tiêu Viễn Sơn.

Cố Phóng đi đến dọn một bộ bàn ghế khác.

"Có cần tôi giúp cậu không?" Trần Nghệ liếc nhìn cánh tay gầy nhỏ của cậu, bởi vì quá trắng nên trông càng mảnh khảnh.

Cố Phóng nhẹ nhàng di chuyển bộ bàn ghế, lúc nói chuyện đều không mang theo thở dốc: "Cảm ơn, một mình tôi có thể làm được."

Trần Nghệ nghĩ thầm, bạn học mới này mặc dù không khách khí lắm nhưng cũng còn có lễ phép.

.....Hình như hai từ này có vẻ mâu thuẫn nhau?

Giờ tự học tiếp tục.

Cố Phóng học theo bạn cùng bàn của cậu, đem sách vở xếp ở trên mặt bàn, tạo thành một bức tường sách nhỏ. Lúc đầu cậu không hiểu tại sao lại để ngăn bàn trống không, đem sách chất đầy ở mặt bàn. Đến khi cậu lấy điện thoại ra, cậu mới hiểu được ý nghĩa chiến lược của bức tường này.

- "Đến lớp học rồi chứ?"

Cố Phóng liếc nhìn Tiêu Viễn Sơn ngồi ở bên kia lối đi. Cậu ta so với cậu càng lộ liễu hơn, không chỉ điện thoại đặt hẳn trên mặt bàn, lại còn đeo tai nghe ngay lúc lão Đỗ vừa rời đi. Tai nghe còn là tai nghe có dây.

Cố Phóng cảm thấy yên tâm hơn chút, thoải mái trả lời tin nhắn.

- "Con đến rồi."

- "Tối nay chú nhỏ đến đón con, buổi tối mấy giờ các con tan học?"

- "Chủ nhiệm Lưu nói khoảng 9 giờ."

- "Ừ."

- "Ba đi làm việc đi."

- "Ừ. Ở trường phải biết tự giữ gìn sức khoẻ của mình. Nếu không thích ứng được thì báo với giáo viên chủ nhiệm. Nhớ thay đổi miếng dán cách trở kịp thời, cảm thấy không thoải mái thì phải nói ra."

- "Con biết rồi."

Có ai đó đi đến trước mặt cậu.

Cố Phóng giật mình, trong đầu hiện lên một loạt động tác nước chảy mây trôi của lớp 16 năm hai, cậu nhanh chóng lấy quyển sách che điện thoại lại.

Trong lòng cậu vẫn còn sợ hãi, rồi chợt ngửi thấy mùi bạc hà nhẹ nhàng, cậu đột nhiên ngẩng đầu lên.

Nam sinh mà chủ nhiệm Lưu cũng phải thừa nhận "vừa cao vừa đẹp trai" giờ đang đứng ở trước bàn học của cậu. Đôi mắt của cậu ta hơi nheo lại, khoé mắt trông sắc bén vì đuôi mắt hẹp dài tự nhiên. Nhưng ánh mắt của cậu ta lại có chút buồn ngủ, nhìn kỹ còn có thể thấy một tia bối rối.

"Tôi đi nhầm lớp?"

Cố Phóng: “……”

Lộ Tứ nhìn trái rồi nhìn phải.

Tiêu Viễn Sơn dùng giọng điệu đầy vui sướиɠ khi người gặp hoạ nói: "Tứ Nhi à, còn không mau chào đón bạn cùng bàn mới của cậu."

Trần Nghệ than thở: "Anh Lộ! Em cũng không muốn rời xa anh! Nhưng bị ép bởi da^ʍ uy của lão Đỗ, từ nay chúng ta chỉ có thể làm ngôi sao xa xôi Ngưu Lang, sáng trong sông ngân Chức Nữ...."

Học thuộc ngữ văn đến si đần?

Lộ Tứ lấy lại bình tĩnh, rốt cuộc cậu cũng hiểu được chuyện là như thế nào.

Cố Phóng dùng ngón tay chạm vào môi, hàng mi dài rũ xuống, ánh mắt dừng ở tấm huy hiệu trường trên ngực Lộ Tứ: "Chào cậu, tôi tên....Cố Phóng."

Lộ Tứ rũ mắt thấy xoáy tóc của cậu.

"Này, Tứ Nhi." Tiêu Viễn Sơn nhếch ghế dựa lên, tháo một chiếc tai nghe xuống: "Cậu có thấy tên của hai cậu rất xứng đôi không?"

Lộ Tứ lấy cây bút ký trong túi ra, ném mạnh lên bàn Tiêu Viễn Sơn. Cây bút nảy lên một chút, trượt đến mép bàn rồi dừng lại.

Tiêu Viễn Sơn ngoan ngoãn câm miệng.

Cố Phóng căn bản không nghe Tiêu Viễn Sơn nói cái gì lúc nãy, chậm nửa nhịp định đứng lên: "Để tôi...."

Lộ Tứ lại đi vòng ra phía sau, nhấc lên ghế dựa đặt lên bàn: "Không cần."

Cố Phóng ngơ ngác nhìn cậu dời ghế dựa lên mặt bàn: "Cậu....."

Lộ Tứ không nhìn cậu, âm thanh nhàn nhạt từ phía sau bức tường sách truyền đến: "Cậu đừng để ý. Tôi thường xuyên làm phiền bạn cùng bàn. Cậu ngồi cùng tôi không tiện lắm."

Thiếu niên thân hình cao lớn nhấc lên bộ bàn ghế, khuỵu chân đá vào lưng ghế của Tiêu Viễn Sơn.

"Hả?” Tiêu Viễn Sơn ngửa đầu về phía sau.

"Cậu đổi chỗ cho tôi." Lộ Tứ nhẹ nhàng nói.

Tiêu Viễn Sơn xoay cây bút của Lộ Tứ: "Nếu tôi nói không muốn đổi?"

Trần Nghệ trước tiên hú lên: "Anh Lộ! Quả nhiên là anh sẽ luyến tiếc em ô ô ô!"

Dưới đôi mắt vừa buồn ngủ vừa lạnh lùng của Lộ Tứ, Tiêu Viễn Sơn đã bị đánh bại. Cậu ném cây bút lên cái ghế dựa Lộ Tứ đang ôm, thở dài: "Được đến loại đãi ngộ này mà còn muốn đổi chỗ. Thẳng A thật đúng là làm người đau đầu."

Tiêu Viễn Sơn là Beta. Lúc đứng dậy nhấc ghế lên, cậu nhìn sau gáy của Cố Phóng. Cậu ấy đang sửa soạn sách vở. Omega xinh đẹp có vẻ đang thất thần, màn hình di động sáng lên vài lần rồi nhưng cậu ấy vẫn không để ý đến.

Cậu chợt nghĩ ra rằng, không lẽ bởi vì cậu là Beta nên Lộ Tứ mới kêu cậu đổi chỗ cho cậu ta?

Cậu quay đầu lại, cố gắng tìm kiếm manh mối trên khuôn mặt buồn ngủ đầy vẻ thiếu kiên nhẫn của Lộ Tứ.

“Lộ Tứ!”

Đột nhiên ngoài cửa sổ vang lên một tiếng rống mười phần trung khí.

Tiêu Viễn Sơn cùng Trần Nghệ đồng thời run lên.

Các bạn học đang ríu rít so đáp án cũng ngây người.

Làm sao vậy? Anh Lộ hôm nay va chạm sao chiếu mệnh của lão Lưu hay sao!

"Trong giờ tự học cậu không ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ còn dọn bàn ghế đi đâu?" Chủ nhiệm Lưu chắp tay sau lưng. Ông vốn đang đi loanh quanh trường, muốn đến lớp 2 để xem học sinh mới chuyển trường thế nào. Kết quả vừa tới liền bắt được cái gai nhọn.

Còn tận hai cái.

“Còn có Tiêu Viễn Sơn! Cậu cùng Lộ Tứ đang làm gì ở cuối lớp? Mông không đặt yên một chỗ được à? Có phải là muốn ra ngoài đứng đúng không?"

Tiêu Viễn Sơn vội giải thích: "Chủ nhiệm Lưu, bọn em đang đổi chỗ."

Lão Lưu không chút nghĩ ngợi liền phản đối: “Đổi cái gì mà đổi? Để cho mấy cậu ngồi cùng một chỗ để tiện nói chuyện linh tinh đúng không?" Ông dùng ngón tay gõ gõ Lộ Tứ: "Hai cậu trở về vị trí cũ cho tôi, năm cuối rồi, tập trung vào việc học là điều ưu tiên!"

Lộ Tứ thở dài, liếc nhìn trần nhà.

Chủ nhiệm Lưu đứng ngoài cửa sổ. Đôi mắt giống như cameras liếc khắp nơi khiến cho cả lớp không dám thở mạnh.

Cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay trở lại chỗ ban đầu.

Chuông tan học vang lên. Chủ nhiệm Lưu cuối cùng cũng buông tha lớp 2.

Đây là tiết học cuối cùng của buổi chiều. Các bạn học tốp năm tốp ba rủ nhau đi kiếm ăn.

Trần Nghệ vẫn còn đang kêu rên: "Lão Lưu đến lúc nào không đến, cố tình chọn tiết cuối!"

"Anh Tứ, xuống căn tin không?" Tiêu Viễn Sơn một bên thu dọn đồ đạc, một bên nghiêng đầu hỏi Lộ Tứ.

Lộ Tứ không chịu được cơn buồn ngủ, ngã xuống bàn học. Đồng phục che kín đầu cậu, chỉ lộ ra một đoạn cổ trắng nõn nhỏ gầy. Cậu mệt mỏi giơ tay vẫy vẫy rồi hạ xuống.

"Được rồi. Anh ngủ đi, bọn em đi trước." Tiêu Viễn Sơn và Trần Nghệ ôm quả bóng rổ đi ra khỏi lớp.

Trong phòng học đã không còn ai. Cố Phóng liếc nhìn bạn cùng bàn một cái rồi đi ra cửa sau đến nhà vệ sinh.

Vốn dĩ cậu định đến trường từ buổi sáng, nhưng chủ nhiệm Lưu nói buổi sáng năm ba chữa đề thi khảo sát, cậu đến cũng không làm gì.

Đi đến cuối, Cố Phóng mới phát hiện nhà vệ sinh trong trường chỉ phân chia nam nữ.

Kinh nghiệm đi học của cậu còn hạn chế. Năm một cấp ba cậu chỉ đến trường nửa kì. Không biết những trường học khác như thế nào nhưng nhà vệ sinh ở trường cấp ba của ngoại trung không chỉ phân chia nam nữ còn phân chia ABO, rất rộng rãi.

Thiết kế như thế thật sự cũng không hợp lý. Gần một nửa tầng lầu bị nhà vệ sinh xa hoa chiếm. Không biết còn tưởng là đi vào cửa hàng bán đồ dùng nhà vệ sinh.

Không phải là Cố Phóng làm ra vẻ. Chỉ là bản năng khiến cậu phản cảm tin tức tố của người khác.

Điều này liên quan đến chứng tổng hợp phân bố tin tức tố của cậu. Tuy đã hết bệnh nhưng di chứng vẫn còn.

Nhưng nếu đã quyết định học ở đây, cậu bắt buộc phải khắc phục những chướng ngại mà trong mắt người khác nó căn bản không hề có ảnh hưởng gì. Nếu không thì Cố tổng sẽ đuổi cậu về trường ngoại trung không chút thương tiếc.

Cố Phóng thở dài, nghẹn một hơi rồi bước vào nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh tốt hơn so với tưởng tượng của cậu. Mùi của nước sát trùng rất nồng. Mùi này khiến cậu nhớ đến bệnh viện và cuộc sống trong toà nhà màu trắng ấy từ khi mới sinh ra. Mùi hương này cũng không khiến cậu cảm thấy thoải mái nhưng lại khiến cậu an tâm hơn.

Cảm thấy yên tâm khi ngửi mùi nhà vệ sinh?

Nghe có vẻ hơi biếи ŧɦái.

Cố Phóng cong mắt cười nhìn mình từ trong gương. Ánh sáng trong mắt cậu nhàn nhạt. Cậu rửa tay một chút rồi đi vào gian vệ sinh cuối cùng.

Miếng dán cách trở trong suốt không màu. Cổ áo đè lên một chút là nhìn không ra.

Mùi hương của tin tức tố có thể được ngửi thấy bằng mũi và được cảm nhận bằng tuyến thể. Đeo khẩu trang cả ngày cũng không thực tế. Hơn nữa nhà trường luôn kiểm soát chặt chẽ tin tức tố của học sinh. Phần lớn thời gian phải cần miếng dán cách trở tuyến thể cậu mới có thể đem sự khó chịu đối với mùi tin tức tố của người khác hạ đến thấp nhất.

Đó là di chứng do bị bệnh để lại.

Cậu có thể cảm nhận được tin tức tố của người khác ngay cả khi không ở trong kỳ động dục. Nhưng cậu lại rất khó có cảm giác với những mùi ấy, thậm chí còn sẽ cảm thấy ghê tởm, không thoải mái.

Cậu đã đọc rất nhiều sách về tin tức tố ABO. Dần dần cậu cũng hiểu rằng, đối với những người như cậu có lẽ sẽ không bao giờ cảm nhận được cảm giác bị tin tức tố hấp dẫn là như thế nào.

Cố Phóng cũng không coi loại chuyện này là vấn đề. Có thể cùng người khác ở chung bình thường đã là nguyện vọng lớn nhất của cậu.

Cậu rũ mắt xuống, ném miếng dán vừa xé xuống vào thùng rác.

Đôi mắt lam đậm thoáng chuyển động dưới ánh đèn sợi đốt.

Nhưng....

Hình như cậu có vẻ không chán ghét mùi bạc hà.

Cái nóng của mùa hè ở cuối tháng tám vẫn chưa nguôi, điều hoà ở khu dạy học vẫn đang chuyển động hồng hộc.

Cố Phóng vừa trở lại lớp 2 liền có cảm giác như bước vào một thế giới khác. Toàn thân cậu đều bị bao phủ trong không khí lạnh lẽo. Cảm giác ấy càng rõ ràng ở chỗ góc lớp. Điều hoà đứng thổi khí lạnh thẳng vào sau gáy của Lộ Tứ.

Cố Phóng nhẹ nhàng cau mày. Trong lớp chỉ còn mấy bạn học ở lại trường đang ăn cơm. Hương đồ ăn thơm nức mũi. Cố Phóng hạ giọng nói: "Tôi điều chỉnh điều hoà lên cao một chút được không?"

Các bạn học ngẩng đầu ngơ ngác nhìn cậu, tựa hồ còn chưa phản ứng được.

Cố Phóng lại hỏi lại một lần. Một nữ sinh, hình như là một Beta, đỏ mặt gật đầu, mở miệng nói: "Ôi ngại quá. Cố Phóng. Lúc nãy chúng tôi không để ý đến anh Lộ đang ngủ ở phía sau."

Cố Phóng lắc lắc đầu, điều chỉnh nhiệt độ điều hoà lên cao hơn: “Không sao đâu.”

Cố Phóng cầm di động đi ra khỏi phòng học, mơ hồ nghe được các bạn cùng lớp đang nói chuyện gì, cậu nghe thấy tên của cậu, còn có những câu như "cậu ấy thật xinh đẹp"...

Cố Phóng thất thần, thế giới này cũng không chỉ xem mặt.

Còn phải ngửi tin tức tố.

Di động đột nhiên rung lên, Cố Phóng giật mình. Lúc này cậu mới phát hiện Nhạc Gia Du đã gửi cho cậu hơn 20 tin nhắn, 6 cuộc gọi nhỡ từ lúc tiết tự học bắt đầu.

Vừa gạt màn hình để nghe máy, cậu đã có chuẩn bị mà đưa điện thoại ra xa chút.

Quả nhiên một tiếng rống từ đầu bên kia truyền đến.

“Cố Phóng! Cậu cũng chịu nghe điện thoại của tôi rồi à!"

"Tôi sai rồi.” Cố Phóng thái độ tốt đẹp thừa nhận lỗi sai của mình. "Vừa nãy đi phòng vệ sinh, di động để chế độ yên lặng nên không nghe được. Xin lỗi cậu."

Nhạc Gia Du nghe được giọng điệu ôn hoà của cậu, cơn tức giận bị xoá một nửa: "Được rồi được rồi, cậu không có việc gì là được. Tôi còn tưởng cậu mới đi học ngày đầu tiên liền mất tích...... Đúng rồi, cậu đang ở đâu đấy Phóng Phóng? Sao tôi đứng ở cửa lớp 12 mà không nhìn thấy cậu?"