Chương 13: Tâm loạn như ma

Tống Tư Giai tỉnh lại phát hiện trong phòng tắm có tiếng nước tí tách, cô tùy tiện mặc quần áo vào.

Từ phía sau ôm lấy Tào Phi đang đánh răng, dán trên bờ lưng tinh tráng của anh, nỉ non: “Phải đi?”

Tào Phi giấu ý cười, súc miệng xong xoay người liếc khuôn mặt nhỏ của cô, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua gương mặt trắng nõn mượt mà của cô: “Sao không ngủ thêm một lát? Giữa trưa anh mới đi.”

“Còn không lâu nữa, mới vừa gặp lại đã phải tách ra, em cũng không biết bốn năm nay anh có thích cô gái nào không , có người nào theo đuổi anh không, anh có hảo cảm với ai không....”

Cô còn chưa nói dứt lời, cánh môi đã bị chặn lại, đầu lưỡi thơm mềm mang theo vị bạc hà xâm nhập vào trong miệng cô, dòng điện tê dại chạy qua toàn thân, cô ôm anh.

Tào Phi đem tay cô bẻ ra, đem cô đến mép giường, vừa mặc quân phục vừa nói: “Nghe rõ đây, vấn đề đầu tiên hôm qua em hỏi, anh không có bạn gái. Thỉnh cầu thứ hai về việc anh tỏ tình với em, Tống Tư Giai, em mấy năm nay đầu óc vẫn chưa rõ ràng sao? Anh nếu không thích em, anh sẽ chạy xa như vậy tới đây gặp em làm gì, vé máy bay ba bốn ngàn anh dùng để mua búp bê bơm hơi dùng mãi mãi không phải tốt hơn sao?”

Tống Tư Giai lưu luyến ở trong ngực anh còn có đôi mắt từ eo di chuyển đến cặp mắt đẹp kia của anh, giả vờ tức giận: “Anh!”

Tào Phi tâm tình không tồi mà nói tiếp: “Anh đã nói xong, còn về những điều em vừa nói, anh có người mình thích, không có ai theo đuổi anh, anh đối với người nào đó hảo cảm trước nay chưa từng giảm bớt.”

“Người nào đó là em sao?” Tống Tư Giai nhận lấy quần áo Tào Phi đưa qua, ra vẻ không rõ nói.

Tào Phi cười khẽ: “Em nói xem?”

Tống Tư Giai đem áo ngực ném tới trên người anh, oán trách: “Tào Phi, anh thích em nhưng lại không tới tìm em!”

Tào Phi yên lặng nhìn cô, tầm mắt hạ xuống đến chân dài trắng nõn của cô, đôi mắt sâu không thấy đáy.

Tống Tư Giai mới phát hiện người này ở trên giường cùng dưới giường hoàn toàn bất đồng, làm người khác không thể nắm bắt.

Anh đột nhiên mở miệng nói: “Tống Tư Giai, hiện tại đến phiên anh hỏi em, cao trung vì sao lại muốn chia tay, sau đó anh gửi tin nhắn cho em vì sao không trả lời? Tên hôm qua là bạn trai em kết giao, vẫn chưa có chia tay?”

Tống Tư Giai lập tức vì mình mà giải thích: “Dương Cần, em cùng anh ta đã chia tay, nếu chưa chia tay, em sẽ không cùng anh làʍ t̠ìиɦ, em không phải loại người như vậy.”

Ánh mắt sắc bén từ đỉnh đầu phóng xuống, cô lập tức cúi đầu, giống như đứa trẻ phạm lỗi.

Cô thở sâu, lấy áo ngực trong tay anh, lại nói tiếp, lời lẽ chính đáng: “Mẹ em khi đó thân thể không tốt, chị em nói tìm bạn trai cho em sẽ làm bà ấy cao hứng, người trong nhà liền giới thiệu Dương Cần cho em, ba anh ta hình như là lãnh đạo bộ giáo dục, nói tương lai sẽ an bài công việc cho em.”

Cô giương mắt nhìn anh, anh buông lỏng tay ra, áo ngực dừng trên tay cô.

Tống Tư Giai trong lòng luống cuống, anh là ghét bỏ mình cùng người khác qua lại?

Cô nhanh chóng giải thích: “Em không có ngủ cùng anh ta, vì vậy nên anh ta mới tìm học muội làʍ t̠ìиɦ, em chỉ có một mình anh.”

Điện thoại Tào Phi rung lên, anh nhìn màn hình di động, một lúc lâu sau anh trả lời tin nhắn xong, trầm giọng nói: “Cho nên ngay từ đầu em cũng không phải là muốn quay lại với anh mới cùng anh làʍ t̠ìиɦ? Chỉ vì trả thù tên kia, quả quyết muốn lên giường cùng anh?”

Tống Tư Giai mím môi, lại nói hình như mọi việc là như vậy.

“Vấn đề thứ ba đã trả lời xong rồi, hiện tại em trả lời anh hai vấn đề trước.”

Tống Tư Giai đầu óc loạn lên, mềm giọng hỏi: “Cái gì?”

“Vì sao lại cùng anh chia tay, sau đó lại vì cái gì không trả lời tin nhắn của anh?” Giọng nói anh thấp thấp mà mở miệng.

Tống Tư Giai tai có chút đỏ lên, thấy chột dạ hơn nữa ánh mắt anh bình tĩnh mà nóng bỏng nhìn chằm chằm khiến cô tâm loạn như ma.