Chương 14: Chờ tý nữa đừng có khóc

Nguyên nhân chia tay, bây giờ ngẫm lại cảm thấy thật não tàn.

Nguyên nhân sau đó không trả lời tin nhắn càng làm cô muốn cho mình hai phát đạn.

Cô suy tư nên trả lời như thế nào mới có thể tỏ vẻ mình không ngu xuẩn như vậy mà lại làm ra vẻ.

“Không nhớ rõ, khẳng định là anh làm chuyện gì đó chọc em tức giận, sau đó em cùng anh chia tay, anh còn không dỗ em, hại em khổ sở lâu như vậy.”

Tào Phi ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm cô, thanh âm trầm ổn hữu lực: “Được, vậy bây giờ trả lời vì cái gì sau đó anh liên lạc với em, em lại không để ý tới anh.”

“Em không nhớ rõ, chuyện cũng đã lâu rồi.” Tống Tư Giai tay cầm áo ngực, mắt chuyển xuống mặt đất, thanh âm càng thấp.

Bởi vì anh học trường quân đội, cô ở thành phố cách anh 800 km.

Cô lúc ấy tuổi trẻ khí thịnh, tổng cảm thấy sẽ có nam nhân tốt hơn chờ mình, muốn làm nữ nhân phóng đãng bất kham, kết quả lại chỉ chung tình với một người, khó có thể biến mất.

Thời điểm muốn gọi cho anh, phát hiện anh đã sửa lại trạng thái cá nhân.

Dưới sự giận dữ cô đem anh kéo vào danh sách đen, sau đó nghe nói anh vẫn độc thân lại ngo ngoe rục rịch, rối rắm hơn nửa năm thật vất vả gặp được người, chuẩn bị làm ra hành động ái muội say rượu loạn tính.

Kết quả cô còn chưa nói lời nào, người đã đi rồi.

“Là không nhớ rõ, hay là không muốn nói?” Thật lâu sau, anh mở miệng nói.

Tống Tư Giai có cảm giác, mình giống như phạm nhân bị thẩm vấn, không giống khi trên giường, lúc ấy dục niệm lan tràn, trong mắt đều là du͙© vọиɠ đấu đá lung tung.

Tào Phi bình tĩnh, cô nhìn không thấu cũng không nhìn thấu được.

Cô cúi đầu giống như đứa trẻ phạm sai lầm, tiếng nói thực nhẹ: “Không nhớ rõ.”

Anh không đau không ngứa hỏi câu: “Về sau tính thế nào?”

Tống Tư Giai nhấp môi, nắm chặt áo ngực trong tay, nhìn khuôn mặt anh góc cạnh rõ ràng: “Cái gì?”

“Về nhà công tác? Hay là ở lại đây?”

“Ân?”

“Anh phải biết tính toán của em, mới có thể quy hoạch tốt tương lai của chúng ta.” Khi nói lời này, mặt mày Tào Phi trở nên phá lệ ôn nhu, mang theo nhàn nhạt ý cười.

Tống Tư Giai vừa mới hoảng hốt nháy mắt liền biến mất, cô trả lời không chút để ý: “Em cũng không biết, đại khái sẽ về nhà thi biên chế đi, dù sao ba em là giáo sư, con kế nghiệp cha đi.”

“Ân, về nhà đúng không.” Nghe vậy anh cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía cô.

“Biểu tình của anh sao đột nhiên nghiêm túc vậy?” Tống Tư Giai cầm áo ngực muốn đến phòng tắm mặc, Tào Phi túm chặt cổ tay cô, nói một câu thường xuất hiện trên phim truyền hình: “Trên người em có chỗ anh chưa thấy qua?”

“Anh!”

Tống Tư Giai cũng không xấu hổ nữa trực tiếp ở trước mặt anh đem áo thun cởi ra, lúc mặc áo ngực dùng ánh mắt khıêυ khí©h anh: “Ngực xinh đẹp đi? Mông cũng không tồi đi.”

Thân thể Tào Phi có một cỗ lửa nóng, trong não có vô số thanh âm đang kêu gào.

Hầu kết anh khẽ nhúc nhích, đột nhiên tiến lên bắt lấy áo ngực trong tay cô, thanh âm nói chuyện nặng nề: “Tống Tư Giai, về sau không được mặc loại quần áo này.”

Lúc này Tống Tư Giai mới nhìn vào quần cao bồi anh chỉ, phỏng chừng lúc gặp mặt hôm qua anh liền ghét bỏ đi, phấn môi tiến đến bên miệng anh, dán lên cánh môi anh: “Kia không phải vì câu dẫn anh sao, em nếu không mặc tao như vậy, anh vạn nhất cảm thấy em là thiếu nữ đàng hoàng, không muốn cùng em làm thì làm sao bây giờ?”

Cô chủ động dùng đầu lưỡi cạy hai mảnh môi mỏng của anh ra, tối tăm trong phòng, cô giống như hồ ly tinh đang câu dẫn anh.

Anh đột nhiên đẩy xuống, đem cô đè dưới thân, thân hình cao lớn bao phủ thân mình nhỏ xinh của cô.

Tay cô xuyên qua vòng eo anh, vuốt ve cơ ngực cứng rắn của anh, tim đập càng lúc càng nhanh, không thể khống chế được.

Tào Phi cúi đầu, đối diện với đôi mắt yêu mị lại sáng ngời của cô, thanh âm không ôn nhuận như hồi thiếu niên, có chút hương vị nam nhân thành thục độc đoán, thanh âm gợi cảm mê hoặc nhân tâm: “Câu dẫn anh? Chờ tý nữa đừng có khóc.”