Chương 15: Anh cho em học tiếng cẩu kêu

“Ai khóc người đó là tiểu cẩu.” Tay cô cuốn lấy cổ anh, dày đặc hôn lên cằm anh cùng cánh môi.

Tào Phi ở bên tai cô nói: “Tống tiểu cẩu, chờ chút nữa kêu cho anh nghe.”

Hôn từ sau tai đến cổ trắng nõn, cổ, dòng điện xa lạ từ lòng bàn chân truyền đến, thân thể cô không tự chế được mà run rẩy.

“Tào Phi, Anh muốn nghe em học tiếng cẩu kêu sao?”

“Ân?”

“Ân?”

Tào Phi mới đầu không hiểu ý tứ trong lời cô, nhìn đến ý cười trong ánh mắt cô, anh bừng tỉnh đại ngộ.

Cổ tay cô bị nắm lấy ấn ở hai bên sườn, vật cứng giữa hai chân gắt gao mà chống lên huyệt khẩu, không tiếng động mà uy hϊếp cô.

“Anh sẽ hối hận a!” Tư thế cùng tốc độ anh cởϊ qυầи áo đúng như trong tưởng tượng của Tống Tư Giai, cơ bụng tinh tráng vòng eo vạm vỡ lộ ra trước mắt cô, cô rõ ràng cảm nhận được sự phấn khởi.

Anh không dã man mà đâm vào, cũng không đủ ôn nhu, lại làm Tống Tư Giai cảm nhận được nùng liệt cuồng dã.

Thong thả mà có tiết tấu đưa đẩy, theo một dòng nước ấm dũng mãnh vào, Tống Tư Giai bắt đầu đẩy anh: “Em hình như ... đến tháng....”

Tào Phi rút dươиɠ ѵậŧ ra liền thấy, khăn trải giường trắng tinh nhiễm một màu đỏ tươi, anh hoảng sợ mà nhìn cô: “Kỳ sinh lý của em tới sao không nói?!”

Tống Tư Giai nhìn côn ŧᏂịŧ anh dần dần mềm xuống, chợt bật cười, dùng ngón tay chọc chọc anh, ủy khuất nói: “Ngày hôm qua sau lần đầu tiên anh bắn em liền nói có khả năng liền đến tháng.”

Tào Phi nhìn quanh một vòng trong phòng khách sạn, trầm tĩnh mà đi vào phòng vệ sinh, rửa sạch sẽ sau đó mặc quần áo chuẩn bị đi mua băng vệ sinh cho cô, Tống Tư Giai đã mặc quần áo xong, lót lớp giấy vệ sinh thật dày cô nói: “Không cần đi mua, dưới lầu có siêu thị, em cùng anh đi xuống là được rồi.”

Tào Phi nhìn khăn trải giường trắng tinh dính một mảng đỏ sẫm, nắm tay cô đi xuống lầu, trong thang máy Tống Tư Giai khoác cánh tay Tào Phi: “Anh tức giận sao, nếu không em học tiếng cẩu kêu cho anh nghe đi.”

Tào Phi xuyên qua gương nhìn mặt cô, gật đầu: “Ân, học đi.”

“Ân, học đi.” Tống Tư Giai vừa nhìn vào mắt anh vừa cười, ánh mắt giảo hoạt giống tiểu hồ ly.

Tào Phi nhéo eo cô, ép vào người mình, hạ giọng: “Đừng cho là anh không dám, nam nhân nghẹn lâu rồi tắm máu chiến đấu hăng hái cũng không phải không thể.”

Tống Tư Giai không lên tiếng, gương mặt nhẹ dán trên ngực anh, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể ấm áp cùng hương vị trên người anh.

Cô từ dưới đáy lòng yên lặng nói cô luyến tiếc anh.

Tào Phi đứng nói chuyện trước quầy lễ tân, Tốn g Tư Giai nghe được anh nói đã làm dơ khăn trải giường, muốn bồi thường tiền gì đó.

Trước quầy, nhân viên lễ tân rõng rạc cười nói không có việc gì, không có việc gì.

Tống Tư Giai đột nhiên nghĩ khi cùng Tào Phi đi ra ngoài có phải sẽ có rất nhiều nữ nhân như lang như hổ nhìn chằm chằm anh, hơi hơi ghen tuông khiến cô cảm thấy mình thật làm ra vẻ.

Mới vừa ra khỏi đại sảnh khách sạn, phía sau xuất hiện tiếng nói của Dương Cần.

“Tống Tư Giai! Cô quả nhiên đã sớm có gian tình, ác nhân mà cáo trạng trước a, nói tôi nɠɵạı ŧìиɧ, vậy cô đây tính là cái gì?”

Tống Tư Giai không muốn cùng Dương Cần tranh chấp, hào phóng mà khoác cánh tay Tào Phi hướng về phía trường học.

Dương Cần một bước dài ngăn đường đi của họ lại: “Tống Tư Giai, cô tốt nhất cùng tôi nói rõ ràng, khi nào cùng dã nam nhân này thông đồng, mẹ nó tuần trước cùng tôi chia tay, ngày hôm qua tìm anh ta đánh tôi một trận, tối hôm qua được anh ta tưới mát đi? Thao! Tôi còn tưởng cô là trinh tiết liệt nữ, mỗi lần chạm vào cô đều giống như đang cưỡиɠ ɠiαи, thì ra là thích kiểu nam nhân như vậy a.”

Tống Tư Giai cảm thấy mất mặt, lôi kéo Tào Phi đi, Tào Phi đứng im tại chỗ, sắc mặt lạnh lẽo, môi mỏng mím chặt, tiến lên kéo cổ áo Dương Cần, hắn chưa kịp đáp lại nắm đấm đã dừng ở trên mặt hắn.

“Xin lỗi cô ấy.” Anh gằn từng chữ một, thật rõ ràng.