Chương 16.1: Ẩu đả

Tống Tư Giai khϊếp sợ, cô thoáng nhìn thấy cameras, xuất phát từ thân phận đặc thù của anh mà suy xét, cô kéo anh lại.

Anh nhìn cô một cái, đem cô kéo ra sau người, túm chặt cổ áo Dương Cần, trong ánh mắt âm lãnh lộ ra hung ác: “Mày tính làm gì? Xin lỗi cô ấy ngay!”

“Đánh người! Đánh người!” Nữ sinh cao giọng dẫn tới không ít người dừng lại, Tống Tư Giai quay đầu nhìn lại, là học muội cùng Dương Cần gian díu.

Cô bắt lấy cánh tay anh, cảm nhận được anh phẫn nộ mà khuỷu tay chấn động, tim cô đập nhanh hơn, ngữ khí nói chuyện đều mang theo khẩn cầu: “Tào Phi, không cần đánh.”

Tay Tào Phi túm chặt cổ áo hắn dần dần lơi lỏng xuống dưới, nắm tay vẫn như cũ mà nắm chặt.

Tống Tư Giai dùng sức bẻ nắm tay anh ra, nắm lấy tay anh, nhìn học muội cầm di động, cô bình tĩnh mà nói: “Xóa.”

Học muội giả ngu, Tống Tư Giai không khỏi phân trần mà đem điện thoại đoạt lấy, nhanh chóng xóa bỏ ảnh chụp cùng video, kiểm tra sao lưu một lần nữa, xác nhận không còn gì mới đem điện thoại trả lại học muội.

“Dương Cần, hảo tụ hảo tán* đi, tôi không muốn cùng anh nháo đến khó coi.”

* nghĩa là gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình

“Tống Tư Giai, cô tìm người đánh tôi! Còn nói không muốn cùng tôi nháo đến khó coi, ngày hôm qua tôi đã nói cho chị cô, nói cô thật độc ác, cả nhà cô không ai dạy cô làm người như thế nào sao?” Dương Cần lui về sau một bước, che lại nửa bên mặt bị Tào Phi đánh.

Tào Phi bàn tay lại lần nữa nắm chặt, Tống Tư Giai nhéo nhéo mười ngón tay anh, bình tĩnh mà trả lời: “Dương Cần, trong điện thoại của tôi có ảnh giường chiếu của anh và cô ta, anh một hai muốn nháo đến mọi người đều biết sao? Tôi và anh đã chia tay, tôi muốn ở bên ai, muốn thuê phòng hay là làʍ t̠ìиɦ, cùng anh không có bất kỳ quan hệ gì.”

Dương Cần mặt khó coi cực kỳ, rốt cuộc hắn cùng cô yêu nhau một năm rưỡi, mỗi lần muốn chạm vào cô, bộ dáng cô kháng cự giống như xử nữ thanh thuần, chia tay không bao lâu nhìn thấy cô thân mật mà lôi kéo nam nhân đã đánh hắn đi ra từ khách sạn, còn có thể bình tĩnh như vậy mà nói với hắn hai chữ làʍ t̠ìиɦ.

Nỗi nhục này, dù là ai cũng khó có thể nuốt xuống được.

“Chuyện cô tìm người đánh tôi, tôi còn chưa tính sổ với cô đâu, Tống Tư Giai cô con mẹ nó thì ra là nữ nhân ai cũng có thể làm chồng, mất công tôi đem cô nâng niu như bảo bối trong lòng bàn tay, mới vừa chia tay cô liền cùng người khác thuê phòng, đây là ai a? Các người đã sớm qua lại rồi đi, một bên lạnh nhạt tôi, một bên liền thông đồng với anh ta đúng không...”

Tào Phi lần này không dùng nắm đấm, một chân đá vào ngực hắn, ngữ khí lạnh như băng: “Miệng nói lời sạch sẽ chút, mày còn là nam nhân không? Chia tay lải nha lải nhải.”

Dương Cần lảo đảo vài bước, dựa vào học muội mới có thể đứng vững: “Tống Tư Giai, tính cô bướng bỉnh, nên muốn tìm một người dã man như vậy đối phó tôi!”

Tào Phi nắm tay Tống Tư Giai ngăn đường đi của Dương Cần lại, Dương Cần theo bản năng lui về sau, Tào Phi hơi nhấp môi nói: “Có chuyện nói rõ ràng rồi đi, tao cũng không thích giải quyết vấn đề một cách bẩn thỉu.”

“Giải quyết... Giải quyết cái gì, mày còn muốn cùng tao quyết đấu một trận? Tao không dã man như vậy luôn thích dùng nắm đấm giải quyết vấn đề.” Dương Cần vừa nói vừa lui về sau, Tống Tư Giai nhìn bộ dạng hèn mọn của hắn, cảm thấy thực mất mặt.

Cô như thế nào cùng hắn yêu đương một năm rưỡi.

“Xin lỗi cô ấy.” Tào Phi lặp lại lời nói, ánh mắt thản nhiên.

Dương Cần bộ dáng bất chấp, cuốn ống tay áo lên: “Nói mẹ nó, lão tử bị mày đánh bầm rập rồi, còn muốn xin lỗi cô ta, mày tin hay không lão tử liền cho mày một đấm!”

Tào Phi buông lỏng bàn tay đang nắm Tống Tư Giai ra, ánh mắt ôn nhu mà nhìn vào mắt Tống Tư Giai, ngữ khí hòa hoãn nói: “Chờ lát nữa không được vì hắn cầu tình, bằng không lão tử cùng em tắm máu chiến đấu hăng hái.”

Dương Cần nơi nào là đối thủ của Tào Phi, Tào Phi căn bản là không mất nhiều sức, thành thạo mà đem Dương Cần đánh đến răng rơi đầy đất.

Dương Cần bị đánh mà hơn nửa ngày không đứng dậy nổi, học muội nước mắt rơi ra, đáng thương hề hề mà cầu Tống Tư Giai khuyên Tào Phi.

Dương Cần vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng nói: “Tống Tư Giai, gian phu của cô muốn đánh chết tôi, tôi muốn báo án, bắt đôi gian phu da^ʍ phụ này ngồi tù.”

Tống Tư Giai bụm mặt, ném sự mất mặt ra sau, cô thật muốn đi lên đá vào hai chân Dương Cần.