Chương 16.2: (Tiếp)

Dương Cần yêu cầu Tống Tư Giai hoàn lại chi phí trong lúc yêu đương.

Tống Tư Giai nghĩ cô cùng Dương Cần cũng không cùng nhau ra ngoài ăn cơm nhiều, ai ngờ Dương Cần mở ra một đống đơn mua hàng, đem một vài thứ hắn mua tặng cô bày ra choTào Phi xem.

Tào Phi nhìn Tống Tư Giai hỏi: “Nhận được?”

Tống Tư Giai mờ mịt mà gật đầu, nâng mi nhìn Dương Cần: “Tôi cũng tặng cho anh một vài món đồ, chúng có giá trị tương đương, quan hệ khi yêu cũng coi như là tự do bình đẳng đi, tôi từng cưỡng bách anh làm vậy sao? Hơn nữa lúc trước tôi đã từng nói không cần anh tặng quà.”

Dương Cần phun máu loãng trong miệng, tiếp nhận khăn ướt học muội đưa qua lau mặt, trong giọng nói ngạo mạn khiến Tống Tư Giai khó lý giải: “Vào lúc tôi thích cô, cô muốn sao trên trời , tôi cũng lấy cho cô; cô hiện tại tìm người đánh tôi, cô cảm thấy tôi tiêu tiền vào những cái đó đáng giá sao?”

Tào Phi không kiên nhẫn hỏi lại: “Bao nhiêu tiền?”

“Ngót nghét một vạn đi, hiệp sĩ cứu người mày muốn giúp cô ta thanh toán?”

Tống Tư Giai biết Dương Cần không thiếu gì chút tiền ấy, thuần túy chỉ là muốn sỉ nhục cô.

Cô móc di động mở ra Alipay: “Được, đừng lắm lời, quét mã Alipay tôi trả tiền cho anh, tôi hiếm lạ gì vài thứ anh đưa tôi.”

Tào Phi ngăn động tác quét mã của Tống Tư Giai, hỏi cô: “Em tặng cho hắn thứ gì? Bao nhiêu tiền?”

Tống Tư Giai bức thiết muốn rời khỏi cái hiện trường ghê tởm này, Tào Phi không nhanh không chậm lập ra bảng biểu, tính toán ra số tiền Tống Tư Giai vì Dương Cần tiêu phí.

Cuối cùng, Tào Phi mở mã QR Alipay của Tống Tư Giai ra, nhận hai ngàn đồng Dương Cần chuyển qua.

Tống Tư Giai đi theo sau Tào Phi, tiếng tim đập bùm bùm, nghĩ phải giải thích như thế nào.

Lúc ăn cơm, cô cố ý ngồi bên cạnh anh, dùng ngón tay ngoắc ngoắc ngón út anh.

Anh cúi đầu liếc nhìn động tác của cô, mặt tới gần cô, bởi vì việc của Dương Cần, ánh mắt cô né tránh, cô không biết giải thích như thế nào về thứ bạn trai rác rưởi như vậy.

Anh ở trước mặt mọi người trực tiếp hôn cô, môi răng hoà quyện với hơi thở nồng nhiệt của anh, làm cô có cảm giác an tâm khiến tim đập nhanh.

Anh thực nhanh liền buông cô ra, đáy mắt nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh: “Cơm nước xong đưa anh đến sân bay.”

Cô còn tưởng rằng anh sẽ châm chọc cô mắt nhìn người thật kém, hoặc là chỉ số thông minh không đủ, cô tới gần nhìn chằm chằm môi anh, sắc mặt anh vẫn như thường, không có biểu tình dư thừa.

Nghẹn cả bữa cơm, cô rốt cuộc nhịn không được hỏi anh: “Sao anh không hỏi em về chuyện của em và hắn ta?”

“Không muốn hỏi.” Tào Phi lướt trên phần mềm gọi xe.

Tống Tư Giai nhỏ giọng hỏi: “Vì sao?”

Tào Phi không nói tiếp, đôi mắt trước sau nhìn chằm chằm màn hình, liền cái liếc mắt cũng không cho cô.

Nhưng cô rất nhanh liền phát hiện Tào Phi đánh tên trường học, mười ký tự đánh ba bốn lần mới xong.

Cô kéo lấy cánh tay anh, nhón chân, dùng sức mà hôn lên gương mặt anh, làm nũng lấy lòng anh: “Tào Phi ~ anh sắp phải đi rồi, không cần mang theo một bụng khí đi được không? Rõ ràng một cái ôm, ngủ một giấc là có thể giải quyết, có thể đừng mang về 800 km bên kia không, có gì liền nói ra a?”

“Nói cái gì? Nói em là như thế nào bỏ ra 3000 tệ tặng hắn một đôi giày? Hay là nói em đặt làm quà sinh nhật cho hắn?” Thanh âm trầm thấp truyền đến làm Tống Tư Giai sửng sốt, ngẩng đầu phát hiện anh thẳng tắp mà nhìn mình, như đang chờ đợi đáp án.

“Tặng hắn đôi giày 3000 tệ là vì hắn đã tặng cho em một cái túi xách vào sinh nhật, em không muốn thiếu ân tình của hắn. Đặt làm quà sinh nhật đó là do em tùy tiện lướt thấy, lướt chút liền nhảy ra.” Tống Tư Giai thanh âm không chút tự tin.

Thời điểm yêu đương tặng quà cho nhau, Tống Tư Giai cũng không cảm thấy có gì không đúng.

Tào Phi cúi đầu nhìn cô: “Anh cũng sắp đến sinh nhật, em có phải hay không muốn cũng muốn tùy tiện lướt Web, sau đó khắc tên của anh lên, chuyển phát nhanh cho anh”

Anh khắc chế giọng nói nặng nề, cô không biết anh là ghen hay là không ăn dấm, cô cũng không phân định rõ câu này có phải là đang nói mát.

Chính vào lúc cô không biết nói tiếp như thế nào, Tào Phi nhìn thấy xe tới, mở miệng nói: “Lên xe đi.”