Chương 17: Liên lạc

Tống Tư Giai lỗ tai nóng bỏng, muốn tới gần anh, lại cảm thấy quá lộ liễu, tim đập nhanh hơn, theo bản năng mà đi sau anh.

Anh ngồi thẳng tắp, biểu tình nghiêm túc chuyên chú, môi mỏng khẽ mở: “Nhìn anh làm gì? Ngồi lại đây.”

Tống Tư Giai nhanh chóng giống như mèo nhỏ ngoan ngoãn, tới gần anh, anh thuận thế kéo cô vào lòng, bàn tay phủ lên đầu cô, nhẹ nhàng mà vuốt ve, thanh âm trầm thấp nói: “Tống Tư Giai, đừng ở trước mặt anh nói đến tên kia, anh đối với chuyện đó không có hứng thú.”

Cô biểu tình ngơ ngẩn, nhớ tới lời của bạn cùng phòng bây giờ, bạn cùng phòng nói —— không nên ở trước mặt một nam nhân nhắc tới bạn trai cũ, nam nhân không thích nghe.

Cô nghĩ Tào Phi cũng không thích nghe sao? Cô sáng sớm tỉnh lại còn muốn cùng tâm sự qua đi.

Anh cúi đầu, ánh mắt ôn nhu: “Mẹ anh ở bộ giáo dục có người quen, có yêu cầu gì, anh sẽ nói với mẹ anh một tiếng.”

Tống Tư Giai ngẩng đầu lên nhìn anh, phát hiện ánh mắt anh chuyên chú thâm thúy, khiến cô cảm nhận được sự bình yên.

Cô nhíu mày nói: “Em còn biết mình có muốn trở thành giáo viên hay không, hơn nữa ——Tự em có thể làm được.”

Tào Phi khóe môi cong cong, nhàn nhạt cười: “Ân.”

Tống Tư Giai đã mấy năm không tiếp xúc cùng anh, đều là từ trong miệng người khác biết được chuyện của anh, cô bỗng dưng mở miệng: “Tào Phi, chúng ta khi nào sẽ gặp lại?”

Tào Phi cúi đầu nhìn về phía cô, sau khi hai người nhìn nhau vài giây, Tống Tư Giai hoảng loạn mà dời mắt đi, cô lo được lo mất cô thấy đoạn tình cảm này thật mơ hồ, điều này làm cô cảm thấy không có cảm giác an toàn.

“Tháng sau anh có ngày nghỉ, anh không thể rời khỏi trường học, em có thể đến tìm anh.” Giọng nói ôn nhu của Tào Phi gần trong gang tấc làm Tống Tư Giai tim đập như đánh trống, cái loại cảm giác này giống như tình cảm luyến ái mãnh liệt thời 17-18 tuổi.

Tống Tư Giai nắm chặt ngón tay nói: “Chính là... Tháng sau em chuẩn bị tốt nghiệp, còn phải thi....”

“Ân.” Anh không nói thêm gì nữa.

Tống Tư Giai tim đập nhanh đồng thời trong lòng còn có loại ủy khuất lan tràn, tựa hồ chỉ có lúc làʍ t̠ìиɦ, anh mới ôn nhu, cô mới có thể nhìn thấu, nhiệt tình đến có thể khiến cô cảm nhận rõ ràng được sự yêu thích, yêu thương nồng nhiệt.

Bỗng nhiên trong đầu cô hiện lên một ý niệm —— lừa tình.

Nhưng không biết vì sao lời nói ra lại là: “Khi nào? Giữa tháng tốt nghiệp, em hẳn sẽ không nhiều việc, nếu không có gì em sẽ đến gặp anh.”

Anh trầm mặc nhìn WeChat, Tống Tư Giai nhìn đến tên hiện lên trong WeChat, căn cứ nội dung suy đoán hẳn là bạn học của anh.

Cô có loại cảm giác tự đánh giá cao chính mình, mà đối phương không hề có bất luận cảm kích gì.

“Anh đang nghĩ cái gì?”

“Anh đang hỏi Trương Thiếu Minh, bạn gái cậu ấy lần trước đến tìm cậu ấy, cậu ấy có cần thông báo trước không, thăm hỏi yêu cầu phải xin nghỉ với chỉ đạo.”

Tống Tư Giai nhìn cái tên Trương Thiếu Minh trên màn hình, trong lòng có chút rung động.

“Nga.”

Cô dựa vào vai anh nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ lướt nhanh qua, nhất thời cô không biết phải nói gì.

“Mệt thì ngủ một lát, khi nào tới anh sẽ gọi em.” Giọng anh khàn khàn xuyên qua màng nhĩ cô, tựa hồ trực tiếp đi vào trái tim cô, cô nắm lấy tay anh, cùng mười ngón tay giao nắm.

“Tần Càng, hai người có liên lạc sao?” Tống Tư Giai nhấp nhấp khóe miệng, nhắm mắt lại hỏi.

Tào Phi ôm bả vai cô, đem cô ấn ấn trong ngực, bên tai nhẹ nhẹ nói: “Tần Càng? Có liên lạc qua.”

Lúc ấy cô nháo chia tay cùng Tào Phi, Tần Càng nhanh chóng thổ lộ, khi lời đồn nổi lên bốn phía, Tào Phi không có quay đầu lại tìm cô, nghĩ như vậy, mũi cô đau xót.

“Nga, cô ta liên lạc với anh làm gì?”

Ngón tay Tào Phi trên màn hình WeChat nhấn xuống, anh trầm mặc làm đáy lòng cô ê ẩm, loại cảm giác mua dây buộc mình này làm người ta thấy thật không dễ chịu.

Xét đến cùng, đều là tự cô làm quá.

Nhớ tới chuyện ngu xuẩn đã làm trước kia, cô rút cánh tay đang bị anh nắm về, ôm chặt anh, khóc ở trong l*иg ngực ấm áp kiên cố của anh, cô vẫn không thấy thỏa mãn, cô cùng anh tách ra mấy năm nay đã xảy ra biến hóa rất lớn.

Cô không biết về sau sẽ là bộ dáng gì, cô thậm chí cũng chưa chuẩn bị tốt khi đến nơi đất khách.