Chương 23.2: (Tiếp)

Sau khi xong việc, anh chống cánh tay đè lên người cô, nhìn vào mắt cô, vẫn không nhúc nhích.

Tống Tư Giai mệt đến không mở nổi mắt, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực thuộc về anh, cô cảm thấy mình cực kỳ hạnh phúc.

Anh cúi đầu hôn lên mồ hôi thấm trên trán cô, phủi đi sợi tóc tán loạn trên mặt cô vì kí©ɧ ŧìиɧ mãnh liệt , hầu kết khẽ lăn lộn, từ trong cơ thể cô rút ra, kéo chăn ôm lấy cô nằm trên giường.

Tống Tư Giai gối lên cánh tay anh, đấu tranh tư tưởng một lát rồi mới nói: “Mấy năm nay anh có từng nghĩ đi tìm em hay không?”

Vấn đề này lúc nhắn tin cho anh cô đã muốn hỏi, cảm thấy anh sẽ không trả lời, hoặc là trả lời qua loa lấy lệ.

Quả nhiên như cô duy đoán, trả lời cô là sự trầm mặc.

Cô đợi một lúc, khi tiếng hít thở nặng nề xuất hiện bên tai cô, cô chậm rãi mở miệng: “Em từng nghĩ tới.”

Cánh tay Tào Phi nắm thật chặt, lười biếng nói: “Ngủ.”

Tống Tư Giai nhíu mày, nhéo nhéo bộ vị dưới bụng của anh, thật cứng , thứ mềm mại duy nhất dưới thân chính là côn ŧᏂịŧ của anh, cô xoa xoa, lải nhải nói: “Trừ lúc làʍ t̠ìиɦ em mới cảm nhận được anh thích em, xuống giường anh liền lạnh như băng....”

Tào Phi đem cô ôm vào trong ngực, kéo hẳn chăn qua đắp lên người cô: “Đắp chăn lên cho ấm, khéo bị lạnh.”

“Tào Phi!” Cô sao có thể để anh nằm ngoài.

Tay Tào Phi đè lại cánh tay cô, đem cô gắt gao ôm vào trong ngực, thanh âm cực thấp: “Nghĩ nhiều vậy làm gì?”

Tống Tư Giai cảm thấy Tào Phi bây giờ cùng trước kia hoàn toàn khác nhau, khi thì ôn nhu khi thì cao lãnh, làm cô không nắm được, tay cô chạm qua ngực anh, thanh âm nhẹ nhàng: “Anh làm xong liền ngủ, người ta làm xong đều phải tâm sự, tiến hành giao lưu tâm sự đi.”

“Giao lưu tâm sự cái gì?”

Tống Tư Giai cũng không biết giao lưu tâm sự là cái gì, cô chỉ muốn nói chuyện cùng anh, đặc biệt là lâu như vậy không gặp nhau, gặp xong liền làʍ t̠ìиɦ, làm xong liền ngủ, khiến cô cảm giác như bị ảo giác, bọn họ chỉ là bạn tình.

Rõ ràng có thể cảm nhận được tình cảm của anh, lại vẫn lo được lo mất.

Tống Tư Giai trầm mặc một lúc, Tào Phi nắm lấy tay cô, đem cô ấn lên vai mình, ở trên trán cô nhẹ nhàng rơi xuống một nụ hôn.

Bởi vì một nụ hôn này, Tống Tư Giai bỗng cảm thấy an lòng.

Cô nhắm mắt lại, cong cong khóe môi, gối lên cánh tay anh rồi ngủ.

Trên thực tế, hai người đều không thế nào ngủ được, cảm gíac an bình cùng ấm áp khi ở bên nhau bất luận điều gì cũng không thể thay thế được.

Lúc Tống Tư Giai tỉnh lại, Tào Phi đã thay một bộ quân trang đi tới bên người cô, anh nửa nằm trên đầu giường, chỉ nắm lấy tay cô, như ngủ như không nhắm mắt lại.

Tống Tư Giai nhìn màu ôliu trên người anh, trái tim nhảy lên bùm bùm, nữ nhân dù ít hay nhiều đều có loại yêu thích với quân phục, lại còn đẹp trai như vậy, cả người tản ra chí khí dương cương, mắt thường cũng sẽ cảm nhận được mị lực.

Cô rón ra rón rén mà đứng dậy, nhẹ nhàng hôn môi anh, anh chợt mở to mắt, mυ"ŧ hôn cánh môi cô.

Cô bị hôn đến thở không nổi, đẩy cũng không đẩy anh ra, vào lúc cô bị nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, anh cười nhạt buông cô ra, nói câu không thể hiểu được: “Anh nhớ rõ em không thích anh bộ quần áo này, cho nên lúc ấy anh không dám tìm em.”

Tống Tư Giai trố mắt, bỗng nhiên nhớ tới lúc thi đại học xong, cô giận dỗi nói ra một vài câu với anh.

Cô nhìn bộ dáng anh sau khi mặc quân trang, chính nghĩa lăng nhiên, trang nghiêm túc trọng, làm người ta tim đập thình thịch.

Cô hướng vào lòng ngực anh, cái miệng nhỏ cắn áo sơmi lộ ra trên cổ anh, nhả khí nói: “Em không có không thích, chỉ là em giận dỗi anh, ai bảo anh biết rõ thành tích của em, lại một hai hỏi em có muốn ghi danh vào đại học XX không, đó là trường Tần Càng muốn học, em căn bản không muốn.”

Ánh mắt Tào Phi thâm thúy, sờ sờ cổ bị cô tạo ra vết dâu tây, hôn hôn môi cô: “Ân, còn tức giận sao?”

Lúc ấy thi đại học, Tào Phi biết Tần Càng cùng Tống Tư Giai chơi tương đối thân, liền chủ động hỏi cô ta về ý nguyện của Tống Tư Giai, anh vẫn luôn muốn có thể ở cùng thành phố với cô.

Sau đó khi gặp Tống Tư Giai, anh nói bóng nói gió hỏi cô có muốn đến đó không, cô tức giận mà nói anh học trường quân đội, quan tâm cô cái rắm, còn nói các anh trai quân đội đều là tra nam, đều là rác rưởi.

Tống Tư Giai bĩu môi: “Tức giận, giận anh là cái đồ nhát gan.”