Chương 24: Phụ nữ đều biết làm đẹp cho bản thân

Tống Tư Giai cùng Tào Phi đi tới giáo khu, biết bọn họ quy củ kỷ luật nhiều, cô cố ý bảo trì khoảng cách với anh.

Tào Phi dừng bước, chờ Tống Tư Giai đang chậm rì rì đi sau anh nhìn chung quanh, nhìn cô với anh mắt nhu tình như nước.

Tống Tư Giai quay đầu đi, bị cảm động trước ánh mắt thâm tình của anh, gương mặt không tự chủ được mà đỏ lên, cô thấy được ánh mắt rò xét cùng tiếng ồn ào của mọi người ở không xa , oán trách nói: “Anh nhìn em làm gì!”

Anh không nói chuyện, dắt lấy tay cô tiếp tục đi về phía trước, Tống Tư Giai nhìn hai người ở cùng một chỗ, khẽ nói: “Không sao chứ? Em nghe nói khi bọn anh mặc quan trang rất nghiêm khắc, bạn gái không thể ôm, cũng không thể thân a.”

Tào Phi ngoái đầu liếc mắt nhìn bộ dáng không được tự nhiên của cô, ôn nhu nói: “Không có việc gì.”

Âm thanh ồn ào ngày càng gần, Tống Tư Giai rất khẩn trương, lo lắng anh sẽ bị người ta lên án.

So với việc có người nói Tào Phi không đáng bị xử phạt, cô càng hy vọng nghe được cô là đồ đê tiện yêu diễm câu dẫn Tào Phi phạm lỗi.

Ít nhất quan hệ là như nhau.

Vừa rồi ở trong phòng, lúc cô lấy ra phấn nền trang điểm hỏi anh cô có thể gặp đồng đội của anh không, nói muốn giữ lại một mặt tốt đẹp trong mắt đồng đội của anh.

Tào Phi liếc nhìn cô trong gương, tay để bên hông cô hơi dùng sức, đè nhẹ đầu vai cô lẩm bẩm: “Con gái bọn em không phải chỉ trang điểm khi gặp người quan trọng thôi sao?”

Tay đang tô son của Tống Tư Giai dừng lại, đối diện với Tào Phi trong gương, dùng đầu ngón tay tô son lên môi, nhẹ giọng ừ một tiếng.

Hai người ai cũng không mở miệng, cô xoay người trở lại phòng chuẩn bị thay quần áo, giọng trầm thấp cuả Tào Phi ở sau lưng cô vang lên: “Lần trước lúc em gặp anh cũng không có trang điểm.”

Tống Tư Giai dùng tay chọc chọc ngực anh: “Có a, còn mất vài tiếng đồng hồ, chỉ chọn quần áo em cũng chọn cả một buổi sáng, từ lúc anh nói sẽ đến gặp em đã bắt đầu, em suy nghĩ em phải làm thế nào để anh thấy kinh diễm.”

Tào Phi nghiêm túc nói: “Khiến anh kinh diễm không phải mặt em, mà là em thế nhưng tìm được một người bạn trai phế vật.”

Đôi tay Tống Tư Giai vòng lấy cổ anh, kéo đầu của anh xuống, hôn hôn anh, lên án nói: “Anh nhìn anh xem, lúc ấy hỏi anh muốn biết chuyện quá khứ của em hay không, anh còn nói anh đối với chuyện tình cảm trước đây của em không có hứng thú, hiện tại lại tới châm chọc em, như vậy thật không có đạo đức.”

Lúc cô nói chuyện cũng không nhàn dỗi, nhón mũi chân liếʍ vành tai anh, tay nhỏ không an phận lướt qua bụng anh, dừng lại trên dây thắt lưng.

Tào Phi nắm lấy tay cô, lòng bàn tay khô ráo ấm áp, giọng nói trầm thấp ôn hòa: “Anh không châm chọc em, sự thật vốn như thế.”

Tống Tư Giai nửa người trên dán lên người anh, vẫn luôn đem anh áp trên vách tường, kiều nhu nói: “Anh rõ ràng rất để ý, để ý em... Ngô...”

Tư thế xoay chuyển quá nhanh, tư thế ép tường làm trái tim cô nhảy loạn, lòng bàn tay thô cứng vuốt ve khuôn mặt bóng loáng của cô, khóe môi anh hơi cong lên: “Anh để ý chuyện tình chóng vánh của em sao? Nói ra có lý sao?”

“Có lý .”

Vào lúc Tống Tư Giai miên man suy nghĩ, đầu ngón tay ấm áp của Tào Phi nắm chặt tay cô, dày rộng trầm ổn.

Đồng đội của anh tinh thần phấn chấn mà kêu tên anh, lúc nhìn thấy Tống Tư Giai nịnh nọt mà kêu to:

“Chị dâu!”

“Em dâu!”

“Chào Tư lệnh phu nhân!”

“Chào bà Tào!”

Tống Tư Giai khẩn trương mà ngẩng đầu nhìn Tào Phi, Tào Phi cười cười: “Em khôngp hải muốn trang điểm cho bọn họ nhìn sao? Nâng lên cho bọn họ nhìn thấy dung nhan.”

Cô nhéo nhéo ngón tay anh, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Khen em xinh đẹp, trên mặt anh không phải càng sáng sao?”

Tào Phi cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ khẩn trương của cô, ánh mắt ôn nhu nói: “Bọn họ đều nhìn thấy em qua ảnh chụp rồi, đều biết em rất xinh đẹp.”