Chương 25.1: Anh muốn biết sự thật

Tống Tư Giai cùng Tào Phi đi dạo trong khuôn viên trường, nhất là khi đi qua thao trường nơi anh tập luyện, nội tâm làm ra vẻ, cầm bàn tay anh vuốt ve, vết chai dày làm tâm cô càng thêm mềm mại.

Cô thấp giọng hỏi: “Anh sẽ vẫn luôn đi con đường này sao?”

Sau khi chia tay Dương Cần, mẹ cùng chị cô đều tới hỏi cô có phải đã có người khác hay không.

Tống Tư Giai hào phóng thừa nhận mình đã đổi bạn trai, không nghĩ tới chị cùng mẹ cô đối với đoạn tình yêu này tỏ vẻ không quá tán thành.

Đặc biệt là chị cô ở trong điện thoại mắng cô không có đầu óc mới có thể cùng quân nhân yêu đương, vừa khổ cực vừa chua xót, còn không lãng mạn.

Thái độ của mẹ thì tốt hơn chút, nói là có thời gian mang về gặp mặt, cẩn thận suy xét về quân hôn.

Lúc trước Tống Tư Giai cũng chỉ là xem qua chút về trang web vợ quân nhân, đối với tương lai của cô và Tào Phi, cô tựa hồ cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Tào Phi nhìn đồng đội đang chạy trên sân thể dục, cười cười, Tống Tư Giai có thể từ nụ cười của anh thấy được sự thỏa mãn, anh thích nơi này.

“Ba thế hệ nhà anh đều là quân nhân, anh cảm nhận được sứ mệnh trời sinh của mình.” Anh ngừng lại, liếc nhìn cô, tình thâm ý động nói: “Tống Tư Giai, đồng đội năm bốn cũng không dám yêu đương, không muốn chậm trễ con gái người ta, yêu đương với bọn anh rất buồn tẻ nhạt nhẽo, khi em cần, điện thoại của bọn anh bất luận là Wechat hay SMS gì cũng không có động tĩnh.”

Tống Tư Giai không rõ tâm tình lúc này của mình, quá phức tạp, không thể nói rõ cảm xúc trong lòng , cô muốn ôm lấy anh, nói cho anh biết bởi vì đó là anh, cho nên không có chậm trễ.

“Tống Tư Giai, anh yêu em, yêu em giống như yêu những mộng tưởng đẹp đẽ.” Lúc Tào Phi nói lời này cảm thấy mình thực dối trá, anh biết rõ cô còn băn khoăn, sợ cô sẽ co rúm lại, chỉ có thể dùng thủ đoạn thấp kém như vậy để dụ dỗ cô.

Tống Tư Giai nhìn anh thần sắc ngưng trọng mà nói ra những lời này, bỗng cảm thấy buồn cười, phụt cười ra tiếng: “Tào Phi, anh nói lời âu yếm không dễ nghe chút nào, em lại không phải cô bé mười mấy tuổi, không phải anh nói lời hay ý đẹp là có thể dỗ dành a.”

Tào Phi duỗi tay xoa xoa đỉnh đầu cô, ánh mắt ôn nhu, chỗ sâu trong con ngươi đều là cô: “Em ở trong mắt anh vĩnh viễn là Tống Tư Giai chưa lớn, vĩnh viễn đáng yêu như vậy.”

Khuôn mặt nhỏ của Tống Tư Giai bỗng thẹn thùng, mi mắt cong cong ngượng ngùng, Tào Phi nhẹ giọng nói: “Đừng cười, nếu không phải đang mặc quân trang, thật muốn đem em ấn lên tường mà hôn.”

Lời nói ái muội dùng ngữ khí cương trực nói ra, Tống Tư Giai mặt đỏ bừng, cô nắm tay đấm đấm: “Trong đầu anh bây giờ đều là mấy thứ này a, gặp em không thể tâm sự về cuộc đời, nói chuyện lý tưởng sao?”

Tào Phi tiếp tục lôi kéo cô đi trong trường học, trầm mặc được năm phút đột nhiên nói: “Cuộc đời của anh là muốn ôm em thật lâu, lý tưởng của anh là trở thành một quân nhân ưu tú và có được người ưu tú là em.”

Tống Tư Giai chợt tràn đầy cảm xúc, da gà đều nổi hết lên.

Lời này là hồi cao trung khi theo đuổi Tào Phi cô đã nói qua, lúc đó cô nói là —— cuộc đời của em là muốn ôm anh thật lâu, lý tưởng của em là trở thành Tống Tư Giai ưu tú và ôm được Tào Phi ưu tú.

Cô nhíu nhíu mày, hơi nức nở nói: “Anh còn nhớ rõ a?”

Anh nghe vậy, mắt ngưng động, câu nói này anh đã ấp ủ bao năm, anh đứng thẳng tắp, thân ảnh cao lớn che đậy ánh mặt trời, Tống Tư Giai thừa dịp không có ai nhanh chóng mà nhón mũi chân hôn lên môi anh, giống như thời đi học lén ăn vặt trong lớp.

“Tào Phi, em yêu anh.”

Hai ngày nghỉ, trôi qua đơn giản, chẳng qua là đi dạo trong nội thành.

Hai buổi tối đều không có anh làm bạn, Tống Tư Giai cảm thấy một chút khổ sở, càng nhiều hơn vẫn là đau lòng Tào Phi.

Nói không rõ là cảm giác gì, đại khái là bởi vì người kia là Tào Phi, cho nên chuyện trước kia cảm thấy khó có thể chấp nhận đều trở nên bình thường.

Cùng người mình thích ở bên nhau làm những việc mình thích, quá trình chờ đợi đều là mỹ diệu.