Chương 25.2: (tiếp)

Sau khi tốt nghiệp đại học, Tống Tư Giai về quê nhà, Tào Phi bị điều tới thành phố cách Tống Tư Giai 100km.

Mặc dù vé tàu cao tốc không bằng một giờ thuê xe, Tống Tư Giai cũng không gặp được Tào Phi.

Mẹ Tống và ba Tống làm công tác tư tưởng cho Tống Tư Giai, đều nói đến những khuyết điểm của quân hôn, thậm chí khi nói về Tào Phi đều mang theo thành kiến.

Lúc này đây Tống Tư Giai vô hình trung bị tạo áp lực, thường vì chuyện Tào Phi bị bất công ôm lo lắng, anh tốt như vậy lại bị hiểu lầm.

Thời gian lâu sau, ba Tống và mẹ Tống chỉ hận rèn sắt không thành thép, không tán đồng cũng không phản đối, đều chờ đến khi Tống Tư Giai không chịu nổi nỗi cô tịch mà chia tay.

Ngày đó Tống Tư Giai bị viêm ruột thừa cấp tính, Dương Cần biết được tin tức từ chị Tống Tư Giai, suốt đêm từ Vancouver trở về, đi theo làm tùy tùng mà vội vàng giúp Tống Tư Giai làm thủ tục.

Khiến ngay cả người không hay xen vào chuyện tình cảm của Tống Tư Giai, ba Tống cũng nói rằng lần này Dương Cần có lẽ đã thật sự biết hối cải, nếu Tống Tư Giai nguyện ý, có thể cho hắn ta một cơ hội.

Tựa hồ tất cả mọi người đem bạn trai chính quy của cô, Tào Phi ,coi như người vô hình, cô mất bình tĩnh, đuổi mọi người đi sau đó gọi điện thoại cho Tào Phi.

Nháy mắt khi điện thoại được kết nối, tất cả ủy khuất chua xót cứ thế mà đến, viêm ruột thừa đau đớn đều so ra kém nỗi đau khó lý giải lúc này.

Việc cô sinh bệnh cũng chưa có nói cho Tào Phi, cô cố gắng làm cho giọng nói của mình như bình thường.

Mà Tống Tư Giai hoàn toàn cảm nhận được chỗ tốt của quân hôn ngay khi trường học an bài, cô đã gửi tin nhắn cho Tào Phi ngay hôm đó để phun trào lửa giận.

【 Ở trường của em có một giáo viên, vào cùng lúc với em, nhưng thăng chức rất nhanh, làm việc còn kém hơn em, anh biết vì sao không? 】

【 vì sao? 】

【 bởi vì ông xã cô ấy là quân nhân! 】

【 Chức vị gì? 】

【 không biết, em cũng nhanh chuyển lên chính thức a, như vậy mỗi ngày liền không cần bận như cẩu …】

【 vậy cùng anh kết hôn? 】

【 tưởng bở. 】

【 lập tức có thể nghỉ phép trở về, ba anh nói muốn gặp em. 】

【 gặp em làm gì? 】

【 con dâu xấu cũng phải gặp ba mẹ chồng. 】

【 em lại không xấu. 】

【 ân, anh xấu, cho nên thỉnh cầu em dẫn anh đi gặp mẹ vợ. 】

Tống Tư Giai nghe vậy, nước mắt đều rơi ra, nhớ tới thái độ của ba mẹ, vào lúc cô còn chưa chia tay với Tào Phi, liền bắt đầu tạo cơ hội cho cô cùng Dương Cần.

Tào Phi nhạy bén mà phát giác cô có điểm bất thường hỏi: 【 có chuyện? 】

Khi hộ sĩ tiến vào đổi bình nước gọi tên Tống Tư Giai, Tào Phi lại hỏi: 【 Em bị bệnh? 】

【 ân, bị cảm chút. 】

【 em khóc? 】

【 không có. 】

Tào Phi trầm mặc hồi lâu, Tống Tư Giai cũng không nói gì, cô nhớ anh, chỉ là cô nói không nên lời.

Cô không muốn trở thành gánh nặng của anh, cô chỉ muốn sự ấm áp.

Dương Cần mang hoa đi đến: “Giai Giai, anh nghe dì nói em gần đây đều ăn không ngon, đây là canh bảo mẫu của nhà anh nấu, em uống thử đi.”

【 chờ anh trở về. 】

【 không cần, em không có việc gì, anh đừng khẩn trương. 】

【 Tống Tư Giai, nói thật với anh. 】

Nói thật cho nhau, bổ sung giấu giếm cho nhau.