Chương 26: Trở về

Tống Tư Giai nhìn Dương Cần đặt hộp cơm lên mặt bàn, hít một hơi thật sâu đáp: “Viêm ruột thừa cấp tính, nằm viện hai ngày, ngày mai liền xuất viện.”

Tào Phi im lặng hồi lâu, trả lời: “Anh rất nhanh sẽ trở về.”

Tống Tư Giai ừ một tiếng, Dương Cần nghe ngữ khí của cô cũng đoán được đối phương là ai, cố ý cao giọng nói: “Giai Giai, em thật sự muốn tìm một người bạn trai mà bất cứ khi nào em cần đều vĩnh viễn không thể có mặt ở bên sao? Nhìn lại tình cảm hai năm của chúng ta, anh luôn hi vọng em có thể tìm được người thật tốt thuộc về mình .”

Tống Tư Giai che lại microphone mắng hắn: “Dương Cần, anh có bệnh a.”

Dương Cần nhìn động tác nhỏ của cô, cảm thấy thật nực cười: “Người có bệnh rõ ràng là em, lúc anh và em ở bên nhau cũng không thấy em hiểu chuyện như vậy.”

Tống Tư Giai trừng mắt nhìn hắn, hướng vào trong điện thoại nói chuyện, tiếng nói mềm đi vài phần: “Không có việc gì, em đã tốt rồi, anh đừng lo lắng cho em.”

“Ân, em nghỉ ngơi cho tốt.” Giọn nói trầm thấp của Tào Phi xuyên qua sóng điện thoại truyền vào tai Tống Tư Giai, hồn hậu hữu lực.

Tống Tư Giai nắm chặt di động gần sát lỗ tai, tiếng hít thở trầm ổn của anh truyền vào tai, trong lòng cô như có dòng nước ấm chảy qua, giọng nói cực nhẹ, mềm mại như nước: “Tào Phi, em nhớ anh.”

“Anh cũng nhớ em.”

Tống Tư Giai muốn hỏi anh khi nào trở về, bên kia hình như anh có chuyện, liền vội vàng cúp máy.

Cô cắn môi nhìn tay nghĩ về cuộc trò chuyện này, trong đầu hơn nửa ngày đều là hỗn loạn.

Dương Cần nhíu mày, tiếng nói lộ ra vài phần không vui: “Giai Giai, anh là nghiêm túc, anh cũng nói với dì, nếu em nguyện ý, chúng ta có thể cùng đến Vancouver dạy học, chi phí em không cần lo lắng.”

Tống Tư Giai nhíu mày, đem điện thoại đặt lên đầu giường sau đó bình tĩnh nói: “Dương Cần, tôi đã nói rất rõ ràng, tôi không thích anh, mong anh về sau không cần làm những việc này, cho dù cả nhà tôi đều thích anh, đều quý anh, tôi cũng sẽ không bao giờ ở bên anh.”

Dương Cần nhìn cô, một lát sau, chỉ vào màn hình di động của cô nói: “Cho nên em tính cùng điện thoại trò chuyện, giống như em bây giờ cũng không có ai ở bên chăm sóc sao? Giai Giai, anh cho rằng người phụ nữ như em không nên mù quáng như vậy.”

Tống Tư Giai khẽ thở dài: “Dương Cần, chúng ta đã chia tay lâu rồi, bỏ qua việc anh phản bội không nói tới, tôi đối với anh không có bất kỳ tình cảm gì.”

“Giai Giai, cảm giác quan trọng như vậy sao? Anh đối với em không tốt sao?”

Tống Tư Giai có thể cảm nhận được Dương Cần đối với cô tốt, nhưng cảm giác này không phải thích, không phải yêu, thậm chí mang chút kháng cự.

*

Hai ngày sau, Tống Tư Giai trở lại trường học đi làm, Dương Cần cầm một bó hoa hồng lớn đứng ở cổng trường, rêu rao khắp nơi mà chờ cô.

Đồng nghiệp đều biết cô đã có bạn trai, sôi nổi hỏi cô đó có phải bạn trai cô không, cô nói không phải bạn trai cô, ánh mắt các giáo viên nháy mắt trở nên ái muội.

Đang lúc cô cảm thấy xấu hổ, giọng nói quen thuộc cách đó không xa truyền đến, cũng là một bó hoa hồng, kiều diễm ướŧ áŧ.

“Tống Tư Giai.” Môi mỏng của anh hơi nhấp, nhìn Dương Cần với ánh mắt lạnh nhạt, khinh thường, cánh môi mấp máy độ cung soái khí bức người.

Các giáo viên chuẩn bị rời đi bỗng dừng chân, ánh mắt tỏa sáng, kéo cánh tay Tống Tư Giai kinh hô: “A! Quá đẹp trai đi!”

“Giai Giai, ông xã cô thật đẹp trai!”

Tống Tư Giai bị đồng nghiệp này kêu ông xã khiến cả người như có điện chạu xuyên qua, đầu óc trống trơn, nếu không phải đồng nghiệp đẩy cô cô đều quên đi đến trước mặt anh.

Dương Cần không phải lần đầu tiên ở trước Tào Phi kia nếm trải thất bạ, cách nửa năm, loại cảm giác này vẫn khó chịu như cũ.

Sâu trong nội tâm có một thanh âm truyền tới, hắn Dương Cần muốn bối cảnh có bối cảnh, muốn tiền tài có tiền tài, người phụ nữ nào hắn tìm không thấy, hà tất phải quỳ liếʍ người phụ nữ đã từng phản bội mình.