Chương 27: Anh nói chúng ta kết hôn đi

Tống Tư Giai cùng đồng nghiệp nói vài câu liền đi tới chỗ Tào Phi.

Dương Cần tay cầm hoa đi tới, thanh âm to lớn vang dội gọi tên Tống Tư Giai: “Giai Giai, bác gái bảo anh đến đón em tan làm.”

Tống Tư Giai đứng tại chỗ, đầu óc hỗn loạn, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm khuôn mặt Tào Phi.

Cô vừa nói vừa bước nhanh lên trước nhận bó hoa hồng trong tay Tào Phi, sau khi ngửi hương thơm, hờn dỗi nói: “Anh sao đã trở lại rồi? Không phải nói một khoảng thời gian nữa sao? Sẽ không phải lại làm trái quy định đi?”

Tào Phi liếc mắt nhìn Dương Cần cách Tống Tư Giai không xa, tầm mắt dừng ở bó hoa hồng trên tay hắn, Dương Cần cũng đối diện với mắt anh: “Anh có biết Giai Giai mấy hôm trước bị viêm ruột thừa cấp tính suýt chút nữa thủng ruột hay không? Anh nếu yêu cô ấy thì không nên khiến cô ấy luôn phải nhường nhịn anh, một đoạn tình cảm, khi cô ấy cần anh đều không ở bên, anh cảm thấy mình thật sự yêu cô ấy sao?”

Tống Tư Giai nhíu nhíu mày, quay đầu muốn nói lại với Dương Cần, Tào Phi nắm lấy tay cô, nháy mắt mười ngón tay đan vào nhau, dòng nước ấm chảy qua đầu quả tim, Tống Tư Giai cũng không biết nên mở miệng nói gì.

Tào Phi lẳng lặng nói: “Tôi yêu hay không yêu cô ấy, không tới phiên anh đi chất vấn, trái lại là anh, nếu thật sự thích Tống Tư Giai, hay là nói bởi vì cô ấy không yêu anh nên anh mới muốn giữ lại”

Dương Cần nháy mắt sửng sốt, không nói chuyện.

Tống Tư Giai bỗng nhiên cảm thấy không có gì mà Dương Cần không suy nghĩ chu toàn, rút bàn tay bị Tào Phi nắm lấy về thân mật mà khoác lên cánh tay anh, trong ánh mắt nhìn anh tràn ngập tình yêu.

Trong nháy mắt Dương Cần cảm thấy mình thế nhưng chính là muốn như vậy, thời gian ở bên cô, cô luôn lãnh lãnh đạm đạm, hắn thậm chí cho rằng cô chính là một cô gái nhỏ, sau này mới biết thì ra cô có thể bày ra tình cảm cuồng nhiệt như vậy.

Dương Cần nắm chặt bó hoa hồng trong tay, đi qua bên cạnh hai người, thấp giọng gọi tên Tống Tư Giai.

Tống Tư Giai đứng đó, không chờ Dương Cần mở miệng, cô đã mở miệng trước: “Cảm ơn anh khoảng thời gian trước đã quan tâm tôi, mặc kệ về sau thế nào, tôi đều sẽ ở bên Tào Phi.”

Dương Cần trong cổ họng như nghẹn lại, muốn nói cái gì đó, rồi lại nói không nên lời, cười gượng nhìn hoa trong tay, khi Tống Tư Giai đi rồi, hắn ảo não mà đem hoa ném vào thùng rác.

Trên màn hình di động lập loè tên của mẹ Tống Tư Giai, sau một lát do dự, hắn nhận cuộc gọi: “Bác gái, cháu có lẽ phải khiến bác thất vọng rồi, Giai Giai cô ấy vẫn không thể tha thứ cho cháu, trước kia là cháu không hiểu chuyện, đã làm sai, là cháu không xứng được cô ấy tha thứ, bây giờ cô ấy tình nguyện ở bên một người không yên ổn, cũng không muốn quay lại với cháu.”

Mẹ Tống an ủi Dương Cần, còn nói sẽ giúp Dương Cần khuyên bảo Tống Tư Giai, Dương Cần khóe miệng câu ra một nụ cườ, thâm trầm mà âm lãnh.

*

Tống Tư Giai cùng Tào Phi hai người song song bước đi, cô thấp giọng hỏi: “Sao lại đột nhiên trở về?”

Thanh âm thực nhẹ, không xác định, cũng có chút kìm nén vui sướиɠ, càng có một chút lo lắng.

Tào Phi cúi đầu nhìn cô, bàn tay to vén sợi tóc bị gió thổi loạn, động tác ôn nhu: “Không phải đột nhiên, đều đã nằm trong kế hoạch.”

Tống Tư Giai bỗng nhiên dừng bước, nhào vào trong ngực anh, hoa tươi rơi xuống đất, cánh hoa rơi rụng trên mặt đất, đưa tới không ít người chú ý, cô không quan tâm mà cọ cọ ngực anh, đáy mắt toát ra sự lưu luyến không rời.

Cánh tay của cô càng thu càng chặt, thì thầm trong miệng: “Rất nhớ anh.”

“Ân.” Tào Phi ôm lấy bả vai cô, đem cô ôm thật chặt.

Hơi thở dương cương chi khí thuộc về Tào Phi làm Tống Tư Giai cảm thấy đây như một giấc mộng, không lâu sau Tống Tư Giai túm lấy vạt áo anh, Tào Phi cúi đầu, ôn nhu hỏi: “Làm sao vậy?”

Tống Tư Giai khó có thể tưởng tượng vật cứng dưới thân là thuộc về nam nhân có giọng nói ôn nhu này, rõ ràng du͙© vọиɠ lan tràn, nhưng lại giống như không nhiễm chút du͙© vọиɠ thế tục nào.

Tào Phi cúi đầu hôn lên cánh môi cô, hô hấp nóng rực phun lên mặt cô, lời nói ái muội làm hai người tim đập nhanh hơn.

Anh nói: “Đã lâu ngày không chạm vào em, em lại tới gần anh như vậy anh liền nghĩ đến.”

Tống Tư Giai hừ một tiếng: “Cho nên là vì giải quyết nhu cầu sinh lý mới trở về tìm em?”

Tào Phi khom lưng nhặt bó hoa hồng trên mặt đất lên, ngón tay nhẹ nhàng phủi đi bụi bẩn, thấp giọng chế nhạo: “Không phải trong điện thoại em nói muốn cùng anh làʍ t̠ìиɦ sao?”

Tống Tư Giai nắm tay đấm nhẹ anh: “Anh nói hươu nói vượn cái gì đó?”

Tào Phi ôm cô vào lòng, nghiêm túc nói: “Kết hôn đi.”

“A?”

“Tống Tư Giai, anh nói chúng ta kết hôn đi.”