Chương 28: Con phải gả cho anh ấy

Tống Tư Giai nghĩ tới rất nhiều cảnh tượng khi được cầu hôn, chưa từng nghĩ tới sẽ là ở bên đường nghe Tào Phi nói mấy chữ chúng ta kết hôn này.

Mấy chữ ngắn gọn cũng đủ khiến đầu cô chậm nhịp, vào lần thứ hai anh nói đột nhiên tim đập bùm nhảy loạn lên, cảm xúc mênh mông.

Tào Phi từ trong túi móc ra phong thư đưa qua, Tống Tư Giai mơ hồ mà nhìn về phía anh, anh ý bảo cô nhận lấy.

Tống Tư Giai mở phong thư ra, sau đó phát hiện là báo cáo kết hôn, còn có một tấm thẻ ngân hàng.

Cô khó hiểu mà nhìn anh, anh hơi i nhếch khóe môi: “Không phải em nói những đồng nghiệp nữ của em ông xã đều sẽ giao nộp tiền lương sao, anh đặt mật khẩu là sinh nhật em.”

Tống Tư Giai yên lặng nhìn anh: “Sao bỗng nhiên lại đưa ra đề nghị này?”

Tào Phi đem cô ôm chặt vào trong ngực không hề nói gì, vừa ôm anh vừa cản lại một chiếc tắc xi.

Tống Tư Giai ôm sát vòng eo tinh tráng của anh, buộc chặt, nhớ tới đã từng xa nhau mấy năm, nhớ tới khi gặp lại nơi đất khách, đáy lòng nổi lên chua xót, không phải bản thân ủy khuất , mà là chua xót cho Tào Phi.

Tào Phi tùy ý cô ôm chặt mình, anh cũng không nói lời nào, cũng sẽ không nói lời hay ý đẹp, thậm chí lúc cầu hôn đều cảm giác thật buồn tẻ.

Thật lâu sau, Tống Tư Giai như đã hạ quyết tâm, nắm chặt thẻ ngân hàng trong tay, nói: “Vậy anh khi nào gặp ba mẹ em?”

“Ngày mai.”

*

Tống Tư Giai không hề chuẩn bị mà bị Tào Phi dẫn đi gặp người nhà.

Buổi tối, lúc Tào Phi hỗ trợ rửa chén, Tống Tư Giai nghe được ba Tào trách cứ cái gì đó, đại khái ý tứ chính là lúc này trở về quả thực là trò đùa, mà Tào Phi chỉ nói một —— con muốn kết hôn.

Tống Tư Giai ăn cơm xong điện thoại kêu không ngừng, sau khi cúp điện thoại Tào Phi cầm lấy chìa khóa xe trên mặt bàn muốn đưa Tống Tư Giai về nhà, cùng nhau hẹn thời gian gặp mặt ba mẹ Tống Tư Giai.

Tống Tư Giai ngồi trên xe, nhớ lại lời của ba Tào, thật cẩn thận hỏi anh: “Tào Phi, anh trở về có phải lại trái với mệnh lệnh hay không?”

“Không có.”

Tống Tư Giai bỗng nhiên không cao hứng, cô muốn cùng Tào Phi chia sẻ mọi chuyện, nhưng đối phương lại cho rằng mình không cần biết, không muốn nói nhiều.

Bàn tay an nắm lấy tay cô, tay Tống Tư Giai hơi kháng cự mà tránh đi, ngón tay Tào Phi hơi mang vết chai mỏng nắm lấy mu bàn tay cô, nói: “Đêm nay em muốn về nhà ba mẹ, hay là về chung cư của mình?”

Tống Tư Giai tim đập chợt nhanh hơn, cô đương nhiên hiểu rõ ám chỉ trong lời nói của Tào Phi, nhớ tới bộ dáng vừa rồi anh không muốn nói ra tình hình thực tế, cô nổi giận nói: “Mẹ em vừa rồi gọi nhiều như vậy, đêm nay em muốn ở nhà ngủ, anh đưa em về, rồi có thể về nhà, anh cũng lâu chưa về nhà, ba mẹ anh khẳng định cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với anh.”

Tào Phi quay đầu, Tống Tư Giai đối diện với ánh mắt của anh, trong mắt anh mang theo ý cười, có ôn nhu, còn có chút bất đắc dĩ sủng nịch.

Cô đang muốn thu tay lại, nghe được anh nói: “Được.”

Một cảm xúc không tên dâng trào lên, động tác phủi tay như đã nằm trong sự đoán của anh , anh gắt gao mà bắt lấy tay nhỏ mềm mại của cô.

Tống Tư Giai cũng không nhìn Tào Phi, hai người giằng co, cô thấy chỗ ngã tư có cảnh sát giao thông liền không giãy giụa nữa, tươi cười sơ sài nói: “Vậy anh đưa em về nhanh đi, bằng không mẹ em trong chốc lát lại gọi điện tới.”

Tào Phi ừ một tiếng.

Tống Tư Giai trong lòng nghẹn tức, không chỗ phát tiết.

Cảm thấy mình làm ra vẻ, lại cảm thấy là Tào Phi không đúng.

Tào Phi liếc nhìn bộ dáng dẩu miệng giận dỗi của Tống Tư Giai, khóe miệng nâng lên như có như không cười, lúc sắp đến nhà Tống Tư Giai, anh giảm chậm tốc độ, Tống Tư Giai không kiên nhẫn mà nhìn anh: “Anh nhanh lên, ngày mai em còn phải đi làm.”

Khi xe ngừng ở ven đường, Tào Phi kéo lấy tay cô, đột nhiên giữ chặt Tống Tư Giai đang muốn xuống xe, thăm dò hôn lấy môi anh đào, đầu lưỡi thâm nhập vào bên trong môi đỏ mê người, cảm nhận được Tống Tư Giai kháng cự, anh dùng tay khoá chặt eo cô, thừa dịp Tống Tư Giai thở nhẹ đầu lưỡi thâm nhập đi vào, nụ hôn kịch liệt triền miên là chất xúc tác tốt nhất làm bùng lên ngọn lửa du͙© vọиɠ.

Tay Tống Tư Giai vuốt ve hạ thể đã cứng rắn của anh, du͙© vọиɠ nóng bỏng giữa chân đứng thẳng.

Tiếng hít thở thô nặng trộn lẫn dễ nghe từ tính ở bên tai Tống Tư Giai vang lên: “Tức giận? Có một số việc không thể nói, là cơ mật.”

Tống Tư Giai trầm ngâm mà nghe anh nói, cả người nóng bừng, khát vọng lan tràn, trong giọng nói hờn dỗi mang theo vài phần nhu mật du͙© vọиɠ: “Vậy anh có thể nói thẳng là không thể nói a, em lại không phải người không nói lý lẽ.”

Tào Phi không để ý đến cô, tiếp tục hôn mê môi đỏ người của cô, liếʍ mυ"ŧ lưỡi thơm, ngón tay thô ráp vuốt ve mềm mại thân thể, chậm rãi xâm nhập vào bên trong quần áo, xoa bóp nhũ thịt, nghe cô kêu rên, hô hấp của anh càng thêm dày đặc: “Có nhớ anh hay không?”

Tống Tư Giai hít vào một hơi, đẩy tay anh, giận dỗi nói: “Không nhớ.”

Tào Phi thân thể thoáng buông cô ra, cái trán chống lên trán cô, giọng nói nhiễm du͙© vọиɠ, có chút khàn khàn gợi cảm: “Anh nhớ em.”

Anh không thường xuyên nói như vậy, Tống Tư Giai rất nhanh liền quên mất sự tức giận vừa rồi, bắt lấy du͙© vọиɠ cứng rắn của anh hơi dùng sức, mặt mày toát ra phong tình.

Thân thể Tào Phi căng chặt bị động tác bất thình lình của cô trêu chọc đến hô hấp hỗn loạn, giương mắt nhìn cửa tiểu khu, anh duỗi tay đem cô ôm chặt, giọng nói từ tính nhiễm đầy du͙© vọиɠ : “Nghĩ muốn?”

Tống Tư Giai tay nhỏ mềm mại tiếp tục dùng sức, ánh mắt khıêυ khí©h, cũng không nói chuyện.

Tào Phi nhíu mày, tay dùng sức đem cô ấn nhập trong lòng ngực, tiếng nói hồn hậu: “Không phải muốn đi gặp ba mẹ em sao?”

Tống Tư Giai bị ngữ khí đứng đắn của anh, cùng với thần sắc nghiêm túc nhìn đến trên mặt một mảnh ửng hồng, bàn tay đang cầm du͙© vọиɠ chậm rãi buông ra: “Gặp a, anh mở cửa, em đi xuống .”

Nụ hôn ướŧ áŧ của Tào Phi dừng trên khóe môi cô, động tình mà nói: “Tiểu gia hỏa khẩu thị tâm phi.”

Tống Tư Giai bị anh gọi tiểu gia hoả khiến cả người run rẩy, tránh thoát khỏi tay anh, đặt tay lên chốt mở cửa xe, cũng không nhìn anh, thanh âm vội vàng: “Ai cùng anh khẩu thị tâm phi a, đi nhanh, em phải về nhà.”

Tào Phi như cũ nắm lấy tay cô, con ngươi thâm thúy, tình triều mãnh liệt: “Trong chốc lát đừng xin tha.”

Chỗ sâu trong thân thể cô bởi vì những lời này của anh trào ra mật dịch, dòng điện chạy qua dây thần kinh, tê dại mà lại kí©h thí©ɧ.

*

Tào Phi nhịn xuống ý tưởng ở trong xe muốn cô, lấy hộp quà trrong cốp xe ra theo Tống Tư Giai lên lầu, cô không nghĩ tới chính là anh muốn đưa cô về nhà mục đích thế nhưng là muốn gặp mặt ba mẹ mình.

Dương Cần xuất hiện ở Tống gia cũng không làm Tào Phi thấy bất ngờ, anh định thần mà buông hộp quà, tự nhiên giới thiệu bản thân.

Ba mẹ Tống đối với sự xuất hiện của Tào Phi, cùng với Tống Tư Giai bỗng nhiên đưa ra tin tức muốn kết hôn đều vô cùng kinh ngạc, chỉ có thể trước bảo Dương Cần trở về, cùng Tào Phi nói chuyện về việc hai người kết hôn.

Tào Phi nói tương lai anh sẽ được điều đến nơi gần Tống Tư Giai hơn, chuyện này anh đã bảo cha anh giúp, tuy rằng không thể cùng Tống Tư Giai mỗi ngày đều gặp mặt, ít nhất có thể mỗi tuần gặp một lần.

Những vấn đề đó Tống Tư Giai không nghĩ tới, chẳng hạn như phòng ở, lễ hỏi, hay nhẫn kết hôn, váy cưới, hay giấy đăng ký kết hôn, hay....

Tống Tư Giai nhéo nhéo ngón tay anh, đáy mắt lập loè ánh sáng, mẹ Tống đứng lên kêu Tống Tư Giai lên thư phòng.

“Giai Giai, con nghĩ kỹ rồi?”

“Mẹ, con cùng anh ấy hồi cao trung đã quen nhau, con đối với anh ấy là nhất kiến chung tình.”

“Tống Tư Giai, con nhất định phải gả cho cậu ấy sao, mẹ đối với chuyện tình yêu thần tiên của các con không có hứng thú, chị con đều đã nói với mẹ rồi, lúc trước các con đã từng chia tay.

“Là, con muốn cùng anh ấy kết hôn.”

“Dương Cần thì sao? Nó hôm nay tới nhà là muốn tạm biệt chúng ta, con lại khiến người ta chịu tổn thương.”

“Mẹ, hắn căn bản không có thích con như vậy, nếu thích con sẽ không phản bội con.”

“Mẹ thấy con chính là bị họ Tào kia mê hoặc tâm trí, tốt thôi, con muốn kết hôn liền kết hôn đi, mẹ cũng chỉ có thể cho con chút kiến nghị, mẹ cảm thấy cứ gặp nhau nơi đất khách lâu như vậy cũng không phải biện pháp.”

“Không cần nghĩ nhiều như vậy đi, trước hết mẹ nên nghĩ muốn cho con hồi môn gì đi ha ha.”